Trợ niệm khi lâm chung...Ai có thể bảo đảm rằng một niệm sau cùng của chính mình là A Di Đà Phật ?
Trích đoạn : TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH KHOA CHÚ. Tập 26 - 27
Hòa thượng Tịnh Không chủ giảng.
Chúng ta vãng sanh là Đới nghiệp vãng sanh phiền não vẫn chưa đoạn được, một phẩm cũng chưa đoạn nhưng Phật có yêu cầu bạn phải chế phục được phiền não thì mới có thể vãng sanh, gọi là mang theo nghiệp cũ, không thể mang nghiệp hiện tại. Lúc mạng chung vẫn còn một chút tham ái vẫn còn sân hận vậy sẽ đi không được, mấu chốt là ở một niệm sau cùng, một niệm sau cùng là A Di Đà Phật bạn nhất định được vãng sanh, ai có thể bảo đảm rằng một niệm sau cùng của chính mình là A Di Đà Phật ? Tổ sư đại đức dạy cho chúng ta, chúng ta phải đem việc niệm Phật tập thành thói quen, bất luận là lúc nào đang ở chỗ nào, thuận cảnh, nghịch cảnh cả thảy đều là một câu Phật hiệu, ngoài một câu Phật hiệu này ra ý niệm gì cũng đều không có.
Thuận cảnh, thiện duyên không khởi tham luyến; nghịch cảnh, ác duyên không sanh sân hận, đây gọi là công phu, như vậy liền có thể mang nghiệp theo, nhất định phải niệm đến tự tại vãng sanh, vậy thì việc này chắc chắn nắm chắc trong tay rồi, vãng sanh phải nhờ người khác trợ niệm thì không đáng tin, liên quan đến điều gì? Người trợ niệm liệu có tâm từ bi hay không, có trí huệ hay không, nếu như họ không có tâm từ bi họ không có trí huệ họ sẽ chướng ngại bạn vãng sanh, lúc trợ niệm sẽ mang phiền não cho bạn. Họ sờ nắn bạn, họ đụng chạm bạn vậy thì phiền phức này lớn rồi, vì thế Ấn Quang đại sư trong Văn Sao nói đến việc trợ niệm nhất định phải tuân thủ quy tắc, chính là người mất chiếc giường của họ nhất định không được đụng vào, bạn đi qua giường của họ đều phải giữ một khoảng cách, không được đụng họ. Bởi vì chúng ta không biết được họ có thật sự vãng sanh hay không, thật sự vãng sanh rồi thì không việc gì, chạm vào họ cũng không sao. Lỡ như không phải chân thật vãng sanh, thần thức của họ vẫn chưa ra khỏi, thần thức vẫn chưa đi hơi thở đã ngừng, mất rồi nhưng thần thức vẫn chưa đi bạn chạm vào họ, họ vẫn có cảm nhận, họ sẽ cảm thấy rất thống khổ, thống khổ thì sẽ sinh tâm sân hận, một khi sanh tâm sân hận thì đi vào Địa ngục.
Bạn xem, tiễn người ta vãng sanh lại đem họ gửi vào Địa ngục, vậy thì sai rồi. Tiễn người vãng sanh chỉ là một câu Phật hiệu thức tỉnh họ, hy vọng họ sẽ cùng niệm Phật là có ý nghĩa này nhất định không được đụng họ không được sờ nắn họ, chẳng có lợi ích gì điều này phải nhớ kĩ. Dùng tâm chân thành, tâm thanh tịnh của bản thân, dùng tâm cung kính niệm câu Phật hiệu này giúp họ vãng sanh, vậy thì đúng. Nếu như họ tự tại vãng sanh, họ đã đi rồi bạn chạm họ thế nào đều không hề hấn gì, vì họ đã đi đến Thế Giới Cực Lạc, theo như phong tục của chúng ta nói linh hồn của họ đã không còn ở nơi này nữa, sớm đã rời khỏi rồi bạn chạm vào họ thế nào cũng không sao.
Bạn phải biết rằng, đức Phật bảo nó là giả “Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng, nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh”. Thật sự giống như nằm mộng vậy, mộng tỉnh rồi, tìm lại cũng tìm không thấy, không thể nào; Lần thứ hai, lại thấy một giấc mộng y chang như vậy, tìm không thấy, đây gọi là chân tướng của vũ trụ, là thật tướng của các pháp. Vì thế, vãng sanh đến Thế Giới Cực Lạc nhất định không thể không đi, không đi thì bạn sai rồi, không gặp được thì không có gì để nói, do không có duyên gặp được mà không đi thì đáng tiếc biết bao, gặp được nhất định không thể không đi. Hơn nữa, đi cũng rất dễ chứ không khó, nhất định một đời thành Phật.
Ý nghĩa này vẫn chưa nói hết, phía sau trong Yếu Giải có nói: “Kẻ Ngũ nghịch, Thập ác, mười niệm thành tựu Đới nghiệp vãng sanh, thuộc vào hạ hạ phẩm, đều đạt được Tam bất thối”, chúng ta xem thấy điều này có thể không đi sao? Thế giới này cái gì cũng là giả, không nên lưu luyến bất cứ thứ gì, chúng ta phải làm minh bạch, làm rõ ràng. Chúng ta ở thế giới này, chỉ có một việc lớn nhất chính là niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, những cái khác phải học theo Hải Hiền lão Hòa thượng, không nghe, không hỏi, niệm niệm đều nghĩ đến A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật thật sự được bạn nghĩ tới rồi lúc Phật đến tiếp xúc với bạn, giống mộng mà không phải mộng, giống như đang nằm mộng, lại giống như không phải nằm mộng. Ngài đến thật, Ngài không phải giả. Mộng là giả nhưng Phật đến thật, mang tin tức đến cho bạn. Thật sự gặp phải khó khăn Ngài sẽ đến giúp bạn giải quyết, công đức một đời này chúng ta làm được viên mãn. Phật tự nhiên sẽ đến báo cho chúng ta biết, tiếp dẫn chúng ta vãng sanh, vãng sanh nhất định phải đi một cách tự nhiên, không có một chút chướng ngại nào, phải triệt để buông bỏ. Hiện nay chính là phải buông xả, không phải đợi đến lúc đi mới buông, phải buông từ bây giờ. Buông xả chính là tự tại, buông xả chính là có trí huệ, không chịu buông xả liền sanh ra phiền não, phiền não nhất định là chướng ngại. Buông xả tất cả, mọi thứ không cần để trong tâm, trong tâm chỉ có mỗi A Di Đà Phật, trong miệng chỉ có A Di Đà Phật, vậy thì đúng rồi.
Hòa thượng Tịnh Không chủ giảng.
Chúng ta vãng sanh là Đới nghiệp vãng sanh phiền não vẫn chưa đoạn được, một phẩm cũng chưa đoạn nhưng Phật có yêu cầu bạn phải chế phục được phiền não thì mới có thể vãng sanh, gọi là mang theo nghiệp cũ, không thể mang nghiệp hiện tại. Lúc mạng chung vẫn còn một chút tham ái vẫn còn sân hận vậy sẽ đi không được, mấu chốt là ở một niệm sau cùng, một niệm sau cùng là A Di Đà Phật bạn nhất định được vãng sanh, ai có thể bảo đảm rằng một niệm sau cùng của chính mình là A Di Đà Phật ? Tổ sư đại đức dạy cho chúng ta, chúng ta phải đem việc niệm Phật tập thành thói quen, bất luận là lúc nào đang ở chỗ nào, thuận cảnh, nghịch cảnh cả thảy đều là một câu Phật hiệu, ngoài một câu Phật hiệu này ra ý niệm gì cũng đều không có.
Thuận cảnh, thiện duyên không khởi tham luyến; nghịch cảnh, ác duyên không sanh sân hận, đây gọi là công phu, như vậy liền có thể mang nghiệp theo, nhất định phải niệm đến tự tại vãng sanh, vậy thì việc này chắc chắn nắm chắc trong tay rồi, vãng sanh phải nhờ người khác trợ niệm thì không đáng tin, liên quan đến điều gì? Người trợ niệm liệu có tâm từ bi hay không, có trí huệ hay không, nếu như họ không có tâm từ bi họ không có trí huệ họ sẽ chướng ngại bạn vãng sanh, lúc trợ niệm sẽ mang phiền não cho bạn. Họ sờ nắn bạn, họ đụng chạm bạn vậy thì phiền phức này lớn rồi, vì thế Ấn Quang đại sư trong Văn Sao nói đến việc trợ niệm nhất định phải tuân thủ quy tắc, chính là người mất chiếc giường của họ nhất định không được đụng vào, bạn đi qua giường của họ đều phải giữ một khoảng cách, không được đụng họ. Bởi vì chúng ta không biết được họ có thật sự vãng sanh hay không, thật sự vãng sanh rồi thì không việc gì, chạm vào họ cũng không sao. Lỡ như không phải chân thật vãng sanh, thần thức của họ vẫn chưa ra khỏi, thần thức vẫn chưa đi hơi thở đã ngừng, mất rồi nhưng thần thức vẫn chưa đi bạn chạm vào họ, họ vẫn có cảm nhận, họ sẽ cảm thấy rất thống khổ, thống khổ thì sẽ sinh tâm sân hận, một khi sanh tâm sân hận thì đi vào Địa ngục.
Bạn xem, tiễn người ta vãng sanh lại đem họ gửi vào Địa ngục, vậy thì sai rồi. Tiễn người vãng sanh chỉ là một câu Phật hiệu thức tỉnh họ, hy vọng họ sẽ cùng niệm Phật là có ý nghĩa này nhất định không được đụng họ không được sờ nắn họ, chẳng có lợi ích gì điều này phải nhớ kĩ. Dùng tâm chân thành, tâm thanh tịnh của bản thân, dùng tâm cung kính niệm câu Phật hiệu này giúp họ vãng sanh, vậy thì đúng. Nếu như họ tự tại vãng sanh, họ đã đi rồi bạn chạm họ thế nào đều không hề hấn gì, vì họ đã đi đến Thế Giới Cực Lạc, theo như phong tục của chúng ta nói linh hồn của họ đã không còn ở nơi này nữa, sớm đã rời khỏi rồi bạn chạm vào họ thế nào cũng không sao.
Bạn phải biết rằng, đức Phật bảo nó là giả “Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng, nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh”. Thật sự giống như nằm mộng vậy, mộng tỉnh rồi, tìm lại cũng tìm không thấy, không thể nào; Lần thứ hai, lại thấy một giấc mộng y chang như vậy, tìm không thấy, đây gọi là chân tướng của vũ trụ, là thật tướng của các pháp. Vì thế, vãng sanh đến Thế Giới Cực Lạc nhất định không thể không đi, không đi thì bạn sai rồi, không gặp được thì không có gì để nói, do không có duyên gặp được mà không đi thì đáng tiếc biết bao, gặp được nhất định không thể không đi. Hơn nữa, đi cũng rất dễ chứ không khó, nhất định một đời thành Phật.
Ý nghĩa này vẫn chưa nói hết, phía sau trong Yếu Giải có nói: “Kẻ Ngũ nghịch, Thập ác, mười niệm thành tựu Đới nghiệp vãng sanh, thuộc vào hạ hạ phẩm, đều đạt được Tam bất thối”, chúng ta xem thấy điều này có thể không đi sao? Thế giới này cái gì cũng là giả, không nên lưu luyến bất cứ thứ gì, chúng ta phải làm minh bạch, làm rõ ràng. Chúng ta ở thế giới này, chỉ có một việc lớn nhất chính là niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, những cái khác phải học theo Hải Hiền lão Hòa thượng, không nghe, không hỏi, niệm niệm đều nghĩ đến A Di Đà Phật.
A Di Đà Phật thật sự được bạn nghĩ tới rồi lúc Phật đến tiếp xúc với bạn, giống mộng mà không phải mộng, giống như đang nằm mộng, lại giống như không phải nằm mộng. Ngài đến thật, Ngài không phải giả. Mộng là giả nhưng Phật đến thật, mang tin tức đến cho bạn. Thật sự gặp phải khó khăn Ngài sẽ đến giúp bạn giải quyết, công đức một đời này chúng ta làm được viên mãn. Phật tự nhiên sẽ đến báo cho chúng ta biết, tiếp dẫn chúng ta vãng sanh, vãng sanh nhất định phải đi một cách tự nhiên, không có một chút chướng ngại nào, phải triệt để buông bỏ. Hiện nay chính là phải buông xả, không phải đợi đến lúc đi mới buông, phải buông từ bây giờ. Buông xả chính là tự tại, buông xả chính là có trí huệ, không chịu buông xả liền sanh ra phiền não, phiền não nhất định là chướng ngại. Buông xả tất cả, mọi thứ không cần để trong tâm, trong tâm chỉ có mỗi A Di Đà Phật, trong miệng chỉ có A Di Đà Phật, vậy thì đúng rồi.
- Category
- Hòa Thượng Tịnh Không