CHÚNG TA ĐỀU LÀ NGƯỜI HỮU TÌNH
CHÚNG TA ĐỀU LÀ NGƯỜI HỮU TÌNH
Nguyên tác: Pháp sư Tịnh Tông
Người dịch: Thích Nữ Hòa Hiệp
Người đọc: Nhã Quỳnh
--------------------
Chữ “Tình” (情) được hình thành từ bộ “tâm” (心) và bộ “thanh” (青), nghĩa là trẻ tuổi và tâm chưa chín chắn.
Trong mắt Phật Bồ-tát, phàm phu đều là trẻ tuổi, ấu trĩ, non nớt, gọi chung là “hữu tình”.
Trong từ “hữu tình”, con người hoàn toàn không được đãi ngộ đặc biệt gì, chúng sanh trong sáu đường đều gọi là có tình, tức là có tình thức, lại gọi chung là “chúng sanh”, “hàm linh”, “hàm tình”, “hàm thức”.
Trong kinh Phật thường dùng từ “chúng sanh”, “hữu tình”, hoàn toàn không chỉ riêng cho loài người, mà là chỉ chung cho tất cả sinh mạng có tình thức, như thế có thể biết sự rộng lớn của Phật pháp, hoàn toàn không chỉ giới hạn ở loài người, cũng tuyệt đối không chỉ là Phật giáo “nhân gian”, chẳng qua là đứng ở lập trường của nhân loại, lấy con người làm đối tượng chủ yếu cũng là hợp lý, nhưng đó chẳng phải là ý chính của Phật pháp.
Nếu Phật pháp đặc biệt chú trọng con người là chính, thì “chúng sanh”, “hữu tình” cũng nên đổi thành “người”. Các học thuyết tôn giáo khác thường giới hạn đối tượng ở loài người, các tôn giáo đó hoàn toàn không có khái niệm “chúng sanh”, “hữu tình” như trong Phật giáo.
Tất cả hữu tình, mà “tình” căn bản nhất chính là tham sống sợ chết, mong lìa khổ được vui. Pháp môn Tịnh Độ vãng sanh Cực Lạc thật khéo phù hợp với mong cầu căn bản của tất cả hữu tình.
Người không có tình thì không thể sống, có tình lại có phiền não vô tận, thật sự là thành cũng điêu tàn, mà bại cũng điêu tàn, làm sao để xứng với chữ “tình” này đây!
Thuyết văn giải tự của Hứa Thận nói:
“Tình, con người có dương khí nên có dục” .
Kinh Lăng-nghiêm nói:
“Thuần tưởng thì bay lên, thuần tình thì đọa xuống” .
Nguyện cho tất cả hữu tình hưởng thọ hương thơm ấm ấp tốt đẹp của tình, mà không phải sự khốn đốn của tình, không phải sự ràng buộc của tình, không làm việc bằng cảm tình, thường giữ lòng bình tĩnh, nhu hòa, niệm Phật vãng sanh Cực Lạc, tịnh hóa phàm tình thành đại từ đại bi.
Nam-mô A-di-đà Phật!
Nguyên tác: Pháp sư Tịnh Tông
Người dịch: Thích Nữ Hòa Hiệp
Người đọc: Nhã Quỳnh
--------------------
Chữ “Tình” (情) được hình thành từ bộ “tâm” (心) và bộ “thanh” (青), nghĩa là trẻ tuổi và tâm chưa chín chắn.
Trong mắt Phật Bồ-tát, phàm phu đều là trẻ tuổi, ấu trĩ, non nớt, gọi chung là “hữu tình”.
Trong từ “hữu tình”, con người hoàn toàn không được đãi ngộ đặc biệt gì, chúng sanh trong sáu đường đều gọi là có tình, tức là có tình thức, lại gọi chung là “chúng sanh”, “hàm linh”, “hàm tình”, “hàm thức”.
Trong kinh Phật thường dùng từ “chúng sanh”, “hữu tình”, hoàn toàn không chỉ riêng cho loài người, mà là chỉ chung cho tất cả sinh mạng có tình thức, như thế có thể biết sự rộng lớn của Phật pháp, hoàn toàn không chỉ giới hạn ở loài người, cũng tuyệt đối không chỉ là Phật giáo “nhân gian”, chẳng qua là đứng ở lập trường của nhân loại, lấy con người làm đối tượng chủ yếu cũng là hợp lý, nhưng đó chẳng phải là ý chính của Phật pháp.
Nếu Phật pháp đặc biệt chú trọng con người là chính, thì “chúng sanh”, “hữu tình” cũng nên đổi thành “người”. Các học thuyết tôn giáo khác thường giới hạn đối tượng ở loài người, các tôn giáo đó hoàn toàn không có khái niệm “chúng sanh”, “hữu tình” như trong Phật giáo.
Tất cả hữu tình, mà “tình” căn bản nhất chính là tham sống sợ chết, mong lìa khổ được vui. Pháp môn Tịnh Độ vãng sanh Cực Lạc thật khéo phù hợp với mong cầu căn bản của tất cả hữu tình.
Người không có tình thì không thể sống, có tình lại có phiền não vô tận, thật sự là thành cũng điêu tàn, mà bại cũng điêu tàn, làm sao để xứng với chữ “tình” này đây!
Thuyết văn giải tự của Hứa Thận nói:
“Tình, con người có dương khí nên có dục” .
Kinh Lăng-nghiêm nói:
“Thuần tưởng thì bay lên, thuần tình thì đọa xuống” .
Nguyện cho tất cả hữu tình hưởng thọ hương thơm ấm ấp tốt đẹp của tình, mà không phải sự khốn đốn của tình, không phải sự ràng buộc của tình, không làm việc bằng cảm tình, thường giữ lòng bình tĩnh, nhu hòa, niệm Phật vãng sanh Cực Lạc, tịnh hóa phàm tình thành đại từ đại bi.
Nam-mô A-di-đà Phật!
- Category
- Dharma