Tự cho đã hiểu, thầy không dạy, vì người học tự mãn. Đây là căn bệnh rất nặng trên con đường cầu học

8 Views
Đại Nguyện Nguyện 18 trong 48 Đại Nguyện của Phật A Di Đà : Nếu con được thành Phật, mà chúng sanh trong mười phương dốc lòng tin tưởng, muốn sanh về cõi nước con chỉ trong mười niệm, nếu không được toại nguyện, thì con chẳng trụ ở Ngôi Chánh Giác, trừ kẻ phạm năm tội nghịch và gièm chê Chánh Pháp. Nam Mô Pháp Giới Tạng Thân A Di Đà Phật Lời Khuyên Tịnh Độ (Ấn Quang Đại Sư) “ Ấn Quang từ Tây qua Ðông, từ Bắc xuống Nam, qua lại hơn vạn dặm, gặp gỡ nhiều người. Trong số đó, lắm kẻ bình nhật tự vỗ ngực là bậc thông Tông, thông Giáo, coi Tịnh Ðộ như uế vật, chỉ sợ nó làm bẩn lây đến mình. Lúc lâm chung, đa số chân loạn tay cuống, kêu cha gào mẹ. Trong số ấy, có những người trì giới niệm Phật già giặn, chắc thật, dù Tín Nguyện chưa đến mức cùng cực, tướng lành chẳng hiện, nhưng đều an nhiên mạng chung. Vì sao như vậy? Là vì tâm thuỷ trong lặng, do phân biệt nên xao động, đục ngầu, sóng thức trào dâng. Do Phật hiệu nên tâm thuỷ ngưng lặng. Bởi thế, kẻ thượng trí chẳng bằng kẻ hạ ngu, biến quá khéo thành vụng về lớn vậy!”
Published
Chúng ta cần hiểu rõ đạo lý này, đây là cảnh ngộ trước mắt của chúng ta, không thể không biết.
Khó ở đâu ? Khó ở chổ ta không hiểu. Đức Phật nói pháp cho chúng sanh suốt 49 năm, giảng kinh hơn 300 hội, tận tâm tận lực, được mấy người hiểu? Người hiểu đều thành tựu, đều chứng quả; người không hiểu cứ từ từ. Trường hợp này trong kinh Phật gọi là người thuần thục độ trước, thuần thục là người căn tánh thuần thục, căn tánh thuần thục là người nghe hiểu, họ được độ trước, vượt thoát mười pháp giới, họ làm Phật, làm pháp thân đại sĩ. Không hiểu, chúng ta nhất định phải nhớ điều này, chúng ta không làm được tức chưa hiểu, ta có thái độ tu học này mới thành tựu được. Vì sao vậy ? Biết mình không được, không hiểu. Nếu chưa hiểu mà cho rằng đã hiểu, cửa ngộ của quý vị bị chướng ngại; hay nói cách khác, đời này không hy vọng khai ngộ, quý vị tự cho rằng đã hiểu.
Đây là căn bệnh rất nặng trên con đường cầu học, một vị thầy dạy học sinh, quan sát học sinh, xem học sinh có thật sự hiểu chăng, có thành tựu chăng, đều qua sát trên các phương diện này. Học sinh này có dạy được chăng, cũng quyết định ở đây, nghĩa là quý vị có thể khiêm tốn, biết mình không hiểu, thầy sẽ dạy quý vị. Tự cho đã hiểu, thầy không dạy, vì sao vậy ? Dạy cũng vô ích, không thâm nhập được, họ đã đầy, không tiếp thu thêm được; học sinh đọa lạc thầy cũng hết cách. Tôi cũng từng thỉnh giáo thầy Lý những vấn đề này, thầy Lý lắc đầu, hết cách. Thầy nói rất hay, căn tánh này không những ta không cứu được, Phật đến cũng không cứu được. Tôi thấy, lời thầy nói rất có lý. Vì sao vậy ? Vì người học tự mãn, tự cho mình hiểu, thầy còn cách gì khác? Đến đây là chấm hết, không sao nói tiếp được, vì sao vậy ? Vì quý vị đã hiểu. Học sinh thật sự, chưa làm được là mình chưa hiểu, phải cầu thầy giúp đở. Bởi vậy tiêu chuẩn đặt ở chổ ta có làm được chăng. Hiểu được nhiều hay ít là xem quý vị thực hành được bao nhiêu, hiểu một phần thì làm một phần, chắc chắn, quý vị hiểu mười phần nhất định làm mười phần, đây là sự thật.
Nghiệp chướng chúng ta sâu nặng, đây là thật không phải giả. Nếu muốn tiêu nghiệp chướng cũng không phải là vấn đề đơn giản, nhưng nó cũng không phải là việc khó. Nói khó không khó, nói dễ không dễ, vì sao không dễ ? Vì bên trong tập khí quá nặng, bên ngoài hoàn cảnh không tốt, sức mê hoặc của ngũ dục lục trần quá lớn, đây là khó. Nói nó không khó, không khó là vấn đề này cầu chính mình, không cầu người khác, thế gian cầu người rất khó. Nếu mình có thể phát tâm mạnh mẽ, thực hành, vấn đề này không khó. Phát tâm mạnh mẽ đoạn tận danh văn lợi dưỡng của thế gian, không còn bị nó mê hoặc, không phải không làm được. Vì sao có người làm được ? Vì sao họ làm đượ c? Vì sao tôi làm không được ? Vì tâm chúng ta chưa kiên quyết, kiên quyết không phải đối với người khác, mà đối với mình. Đối với người khác phải nhu hòa, đối với mình phải kiên quyết. Người bây giờ đã điên đảo, kiên quyết với người khác, không kiên quyết với bản thân, vì thế họ không thể thành tựu. Chúng ta đối với mình cần phải kiên quyết, đoạn tuyệt tất cả sự mê hoặc, biết mọi sự mê hoặc đều là yêu ma quỷ quái. Tất cả những mê hoặc này đưa chúng ta vào trong địa ngục tam đồ, không phải việc tốt. Nếu có thể không bị bên ngoài mê hoặc, bên trong không sanh phiền não, không khởi tâm, không động niệm, điều này có gì khó?
Chư vị cổ đức dạy rằng, nhất môn thâm nhập trường thời huân tu. Đặc biệt là hiện nay, chúng ta chọn Kinh Vô Lượng Thọ rất hay, lúc tiến lúc thoái không sợ, nhất định có ngày đến được Thế giới Cực Lạc, nhập vào cảnh giới của Phật A Di Đà. Ngày nay chúng ta cùng nhau tu học bộ kinh này, mỗi ngày cùng nhau nghiên cứu thảo luận giảng giải bộ kinh này. Nhân duyên này quả thật hy hữu, chắc tìm trên toàn thế giới chỉ có ở đây, các đạo tràng khác đều giảng rất nhiều kinh luận, cùng một lúc giảng rất nhiều kinh điển, như vậy rất khó được lợi ích. Vì sao vậy? Vì ta không phải tinh tấn, mà thuộc về tạp tấn, quá nhiều, loạn tấn. Vừa tạp vừa loạn làm gì có tấn? Tấn chỉ là hùa theo, lời khách sáo. Nếu có thể giữ vững vị trí của mình không thoái chuyển, điều đó rất may mắn, vừa tạp vừa loạn nhất định thoái chuyển. Đạo lý và chân tướng sự thật này chúng ta đều phải hiểu rõ, thay đổi quan niệm, đây là then chốt tu hành của chúng ta.
Category
Hòa Thượng Tịnh Không