Phim phật giáo - Du Tịnh Ý Công ngộ táo thần ký tập 7/8 - PHƯƠNG PHÁP CẢI TẠO SỐ MỆNH
NIỆM PHẬT LÀ NHÂN THÀNH PHẬT LÀ QUẢ!
HỌC PHẬT LÀ SỰ HƯỞNG THỤ TỐI CAO CỦA ĐỜI NGƯỜI!
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
DANH SÁCH PHÁT
https://www.youtube.com/watch?v=slWrij_kJMg&list=PL41iWPnWLFtFiq_Utj-3Ww09JLqgd9rMG
Hòa Thượng Tịnh Không cố vấn tổng chỉ đạo.
Pháp Sư Ngộ Đạo tổng chỉ đạo.
Làm lành gặp dữ?
Trong khoảng niên hiệu Gia Tĩnh triều Minh, có người họ Du ở tỉnh Giang Tây, tên húy là Đô, tên tự là Lương Thần, kiến thức uyên bác lại có nhiều tài năng. Từ năm 18 tuổi đã thi đỗ tú tài, mỗi lần vượt qua các kỳ thi đều có thứ hạng cao.
Thời tuổi trẻ, nhà nghèo nên Du Đô mở lớp nhận học trò, lại cùng các bạn đồng học khoảng hơn mười người thành lập nhóm Văn Xương Xã, [khuyến khích nhau] thực hành những việc như giữ gìn kính tiếc [giấy có] chữ viết, phóng sinh cứu vật, răn ngừa những sự tham dâm, giết hại, nói dối... Thực hành như vậy được nhiều năm. Trước sau ông đã tham dự đến 7 khoa thi Hương nhưng đều không đỗ [lên cử nhân].
Ông Du Đô sinh được 5 đứa con trai thì có đến 4 đứa bị bệnh chết sớm. Còn lại đứa thứ ba rất thông minh tuấn tú, dưới lòng bàn chân trái có 2 nốt ruồi, vợ chồng ông hết sức yêu quý. Đến năm lên 8 tuổi, đứa con trai ấy đi chơi trong làng bỗng lạc mất không về, chẳng biết đi đâu. Ông sinh được 4 đứa con gái cũng chỉ còn lại một. Vợ ông thương khóc con đến nỗi mù cả hai mắt.
Ông Du Đô vất vả quanh năm nhưng ngày càng nghèo túng hơn. Ông thường tự xét mình không phạm tội lỗi gì lớn, chẳng biết vì sao bị trời trừng phạt nặng nề bi thảm đến như vậy.
Từ năm ông Du Đô được hơn 40 tuổi, mỗi năm đến cuối tháng chạp đều tự tay viết một tờ sớ trên giấy vàng [kể lể than vãn về gia cảnh của mình], cầu khẩn với thần Bếp xin chuyển đạt lên [Ngọc đế]. Đã nhiều năm như vậy nhưng chẳng thấy kết quả gì.....
LỜI KHAI THỊ CỦA TỔ SƯ ẤN QUANG
Bất luận là người xuất gia hay tại gia đều phải trên kính dưới hòa, nhẫn được điều người khác khó nhẫn, làm được việc người khác khó làm, chịu thay khó nhọc, thành tựu việc tốt cho người.
Ngồi yên thường xét lỗi mình, luận bàn đừng chê kẻ khác, đi đứng nằm ngồi khi ăn cơm mặc áo, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, một câu Phật hiệu Nam mô A Di Đà Phật hoặc niệm ra tiếng hay là niệm thầm không cho gián đoạn, ngoài niệm Phật ra không khởi niệm khác. Nếu như vọng niệm chợt sanh, ngay đó liền phải dứt trừ, thường luôn có thân tâm hổ thẹn, sám hối lỗi lầm. Dù tu có trí, vẫn thấy mình còn khiếm khuyết, không được kiêu căng chỉ xét lỗi mình, không vạch lỗi người, chỉ nhìn cái hay không tìm điều dở.
Luôn nghĩ tất cả đều là Bồ Tát, chỉ ta là phàm phu. Nếu y lời này dụng công tu hành, thực hành quyết định vãng sanh Tây Phương cực lạc.
Xin thường niệm Nam Mô A Di Đà Phật.
#adidaphat #PHIMPG_ADIDAPHAT #NIEMPHATTHANHPHAT
HỌC PHẬT LÀ SỰ HƯỞNG THỤ TỐI CAO CỦA ĐỜI NGƯỜI!
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
DANH SÁCH PHÁT
https://www.youtube.com/watch?v=slWrij_kJMg&list=PL41iWPnWLFtFiq_Utj-3Ww09JLqgd9rMG
Hòa Thượng Tịnh Không cố vấn tổng chỉ đạo.
Pháp Sư Ngộ Đạo tổng chỉ đạo.
Làm lành gặp dữ?
Trong khoảng niên hiệu Gia Tĩnh triều Minh, có người họ Du ở tỉnh Giang Tây, tên húy là Đô, tên tự là Lương Thần, kiến thức uyên bác lại có nhiều tài năng. Từ năm 18 tuổi đã thi đỗ tú tài, mỗi lần vượt qua các kỳ thi đều có thứ hạng cao.
Thời tuổi trẻ, nhà nghèo nên Du Đô mở lớp nhận học trò, lại cùng các bạn đồng học khoảng hơn mười người thành lập nhóm Văn Xương Xã, [khuyến khích nhau] thực hành những việc như giữ gìn kính tiếc [giấy có] chữ viết, phóng sinh cứu vật, răn ngừa những sự tham dâm, giết hại, nói dối... Thực hành như vậy được nhiều năm. Trước sau ông đã tham dự đến 7 khoa thi Hương nhưng đều không đỗ [lên cử nhân].
Ông Du Đô sinh được 5 đứa con trai thì có đến 4 đứa bị bệnh chết sớm. Còn lại đứa thứ ba rất thông minh tuấn tú, dưới lòng bàn chân trái có 2 nốt ruồi, vợ chồng ông hết sức yêu quý. Đến năm lên 8 tuổi, đứa con trai ấy đi chơi trong làng bỗng lạc mất không về, chẳng biết đi đâu. Ông sinh được 4 đứa con gái cũng chỉ còn lại một. Vợ ông thương khóc con đến nỗi mù cả hai mắt.
Ông Du Đô vất vả quanh năm nhưng ngày càng nghèo túng hơn. Ông thường tự xét mình không phạm tội lỗi gì lớn, chẳng biết vì sao bị trời trừng phạt nặng nề bi thảm đến như vậy.
Từ năm ông Du Đô được hơn 40 tuổi, mỗi năm đến cuối tháng chạp đều tự tay viết một tờ sớ trên giấy vàng [kể lể than vãn về gia cảnh của mình], cầu khẩn với thần Bếp xin chuyển đạt lên [Ngọc đế]. Đã nhiều năm như vậy nhưng chẳng thấy kết quả gì.....
LỜI KHAI THỊ CỦA TỔ SƯ ẤN QUANG
Bất luận là người xuất gia hay tại gia đều phải trên kính dưới hòa, nhẫn được điều người khác khó nhẫn, làm được việc người khác khó làm, chịu thay khó nhọc, thành tựu việc tốt cho người.
Ngồi yên thường xét lỗi mình, luận bàn đừng chê kẻ khác, đi đứng nằm ngồi khi ăn cơm mặc áo, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng, một câu Phật hiệu Nam mô A Di Đà Phật hoặc niệm ra tiếng hay là niệm thầm không cho gián đoạn, ngoài niệm Phật ra không khởi niệm khác. Nếu như vọng niệm chợt sanh, ngay đó liền phải dứt trừ, thường luôn có thân tâm hổ thẹn, sám hối lỗi lầm. Dù tu có trí, vẫn thấy mình còn khiếm khuyết, không được kiêu căng chỉ xét lỗi mình, không vạch lỗi người, chỉ nhìn cái hay không tìm điều dở.
Luôn nghĩ tất cả đều là Bồ Tát, chỉ ta là phàm phu. Nếu y lời này dụng công tu hành, thực hành quyết định vãng sanh Tây Phương cực lạc.
Xin thường niệm Nam Mô A Di Đà Phật.
#adidaphat #PHIMPG_ADIDAPHAT #NIEMPHATTHANHPHAT
- Category
- Video Pháp thoại