NIỆM PHẬT KHÔNG NGỪNG, QUỶ LUI BỆNH HẾT
NIỆM PHẬT KHÔNG NGỪNG, QUỶ LUI BỆNH HẾT
Tác giả: Trần Hải Lượng, trích từ Hứa được thì hứa
Người dịch: Thích Nữ Hòa ý
Người đọc: Diệu Hương
-------------
Mạng sống 19 tuổi, yếu ớt nằm trên giường bệnh thoi thóp, anh ta tên Thiệu Liên Ngạc, ánh mắt mơ hồ, bên tai toàn là lời bác sĩ: “Bệnh này hết thuốc chữa rồi”, tâm tình của anh cứ rớt xuống đáy vực.
Buổi tối hôm nọ, ngọn đèn chiếu sáng phòng bệnh xuất hiện một bóng ảnh âm u, đen thùi lùi, gió vẫn vậy thổi qua gường bệnh.
“Ai da, đầu trâu mặt ngựa, mặt xanh nanh nhọn!”
Anh ta sợ hãi bật dậy, “Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật...”
Bỗng nhiên, quỷ quái đều bị dọa bởi tiếng niệm Phật của anh, vội vàng từng đoàn đoàn lũ lượt quay đi, không dám lại gần. Sau này, đến vua Diêm la cũng đến, oai phong bệ vệ đến bắt anh ta, thế nhưng cũng bị câu Phật hiệu ngăn cản, một bước cũng không lại gần được.
“Anh ồn quá, đừng niệm nữa, có nghe hay không!” Bác sĩ bực bội nói với anh.
Thế là, bệnh nhân Thiệu Liên Ngạc niệm Phật càng lúc càng lớn tiếng bị chuyển đến phòng bệnh một người. Một mình dùng hết sức, niệm lớn “Nam-mô A-di-đà Phật”.
Gần 5 ngày sau, một luồng ánh sáng vàng, giống như sao băng sà xuống, ánh sáng phóng tên, chiếu sáng cả tòa bệnh viện như ban ngày, trừ bỏ khi không khí u ám tối tăm ở đây.
Lúc này Phật A-di-đà đứng trong ánh sáng sắc vàng, từ bi mỉm cười với anh, cho anh cảm giác an toàn, giống như đứa trẻ sơ sinh ở trong vòng tay của mẹ. Hôm sau, Thiệu Liên Ngạc vẫn không ngừng nhép môi, vui vẻ rạng rỡ xuất viện.
Anh ta nghĩ: “Niệm Phật thật tốt, niệm Phật tốt quá... Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật ...”
Nam-mô A-di-đà Phật
Tác giả: Trần Hải Lượng, trích từ Hứa được thì hứa
Người dịch: Thích Nữ Hòa ý
Người đọc: Diệu Hương
-------------
Mạng sống 19 tuổi, yếu ớt nằm trên giường bệnh thoi thóp, anh ta tên Thiệu Liên Ngạc, ánh mắt mơ hồ, bên tai toàn là lời bác sĩ: “Bệnh này hết thuốc chữa rồi”, tâm tình của anh cứ rớt xuống đáy vực.
Buổi tối hôm nọ, ngọn đèn chiếu sáng phòng bệnh xuất hiện một bóng ảnh âm u, đen thùi lùi, gió vẫn vậy thổi qua gường bệnh.
“Ai da, đầu trâu mặt ngựa, mặt xanh nanh nhọn!”
Anh ta sợ hãi bật dậy, “Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật...”
Bỗng nhiên, quỷ quái đều bị dọa bởi tiếng niệm Phật của anh, vội vàng từng đoàn đoàn lũ lượt quay đi, không dám lại gần. Sau này, đến vua Diêm la cũng đến, oai phong bệ vệ đến bắt anh ta, thế nhưng cũng bị câu Phật hiệu ngăn cản, một bước cũng không lại gần được.
“Anh ồn quá, đừng niệm nữa, có nghe hay không!” Bác sĩ bực bội nói với anh.
Thế là, bệnh nhân Thiệu Liên Ngạc niệm Phật càng lúc càng lớn tiếng bị chuyển đến phòng bệnh một người. Một mình dùng hết sức, niệm lớn “Nam-mô A-di-đà Phật”.
Gần 5 ngày sau, một luồng ánh sáng vàng, giống như sao băng sà xuống, ánh sáng phóng tên, chiếu sáng cả tòa bệnh viện như ban ngày, trừ bỏ khi không khí u ám tối tăm ở đây.
Lúc này Phật A-di-đà đứng trong ánh sáng sắc vàng, từ bi mỉm cười với anh, cho anh cảm giác an toàn, giống như đứa trẻ sơ sinh ở trong vòng tay của mẹ. Hôm sau, Thiệu Liên Ngạc vẫn không ngừng nhép môi, vui vẻ rạng rỡ xuất viện.
Anh ta nghĩ: “Niệm Phật thật tốt, niệm Phật tốt quá... Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật ...”
Nam-mô A-di-đà Phật
- Category
- Dharma