Người tham luyến thân này. Quí vị phải ở trong lục đạo tam đồ để chịu quả báo. Tâm là thanh tịnh..
Trích đoạn : Tịnh Độ Đại Kinh, giải diễn nghĩa . Tập 230
Chủ giảng: Hòa Thượng Tịnh Không
Bản thân hoằng pháp hộ pháp, đều cho rằng mình cao cao ở trên, sai rồi. Cho rằng bản thân mình làm bao nhiêu việc tốt, vừa có ý niệm này liền bị biến chất, liền không phải là việc tốt nữa. Vĩnh viễn duy trì được như Bồ Tát, làm mà không làm, không làm mà làm, làm việc tốt bao nhiêu cũng giống như không làm vậy. Tâm là thanh tịnh, vậy là đúng rồi.
Đức Phật Thích Ca Mâu Ni làm gương cho chúng ta, làm được thật tốt! chúng ta nên học tập. Phật đối với bất cứ người nào, nghèo cùng hạ tiện ăn xin Phật đối với họ cũng tôn trọng. Vì sao vậy? Ăn xin vốn cũng là Phật. Vì sao họ biến thành ăn xin? Là họ mê thất tự tánh, họ tạo tác ác nghiệp, cảm thọ quả báo như vậy. Ý niệm chúng ta vừa chuyển, họ thật sự là Phật Bồ Tát, thị hiện hình dáng ăn xin như vậy để cho chúng ta xem. Cũng giống như biểu diễn trên sân khấu vậy. Thị hiện một người ăn xin cho chúng ta xem, làm cho chúng ta nhìn thấy nghiệp nhân quả báo. Vì sao bị bần cùng? Trong đời quá khứ không có bố thí, keo kiệt, không chịu bố thí, không bố thí tài vật, không có bố thí pháp thì không có trí tuệ, không có bố thí tài thì nghèo cùng hạ tiện, không bố thí vô úy thì thân thể họ không tốt. Thị hiện cho chúng ta thấy, hiện thân thuyết pháp, họ làm sao mà không phải là Phật Bồ Tát? Cho nên pháp thế gian này đều là giả! Chỉ xem quí vị dùng ý niệm gì để nhìn nó. Quí vị xem lúc vừa chuyển, dùng ý niệm của Phật để xem, không có gì không phải là Phật. Người ăn xin kia cũng là Phật, họ đến độ chúng sanh. Người biết nhìn đều hiểu rõ được. Người không biết nhìn họ là người rất đáng ghét, không nên để ý đến họ nữa. Người biết nhìn, đó là một vị Bồ Tát. Họ còn phải hỏi han họ, còn phải cúng dường họ. Cúng dường Phật mà! Cho nên tất cả pháp từ tâm tưởng sanh. Chúng ta nghĩ Phật, toàn là Phật. Nghĩ là chúng sanh thì toàn là chúng sanh. Nghĩ là yêu ma quỷ quái thì toàn là yêu ma quỷ quái. Trên thực tế cái gì cũng không có. Toàn là quí vị suy nghĩ lung tung mà nghĩ ra thôi. Nếu như quí vị không nghĩ, không nghĩ thì cái gì cũng không có, “giác hậu không không vô đại thiên” mà. Phật nói thật là hay, tất cả pháp duy tâm sở hiện, duy thức sở biến. Thức là vọng tưởng, phân biệt, chấp trước, nó ở đó mà khởi biến hóa. Quí vị nếu như nhìn rõ ràng rồi, nhìn thấu đáo rồi, tất cả đều là hư huyễn. Quí vị nghĩ đến Bồ Tát Di Lặc một khảy móng tay có 320 triệu ý niệm khởi, quí vị mới thực sự hiểu rõ Phật Thích Ca Mâu Ni trong Kinh Bát Nhã nói: “nhất thiết pháp vô sở hữu, tất cánh không, bất khả đắc”, đúng vậy. Trong không thể được quí vị nhất định phải nghĩ có được, vậy là hỏng, vậy là tạo nghiệp rồi. Không thể được thì buông bỏ là được rồi. Buông bỏ là đại tự tại.
Hiện nay thế giới này, vì sao biến thành như vậy? Chính là mỗi một người đều vô cùng chấp trước, đều cho rằng phải khống chế người khác, phải muốn được, đi kiếm nó. Sai rồi. Phật Bồ Tát không làm những việc ngốc nghếch này. Phật Bồ Tát tuyệt đối không có ý niệm khống chế, không có ý niệm chiếm hữu, cho nên họ đến đi tự do, được đại tự tại. Họ không có chướng ngại. Chướng ngại là phát sinh ra như vậy. Chúng ta hiểu được nguyên nhân này, thì phải tiêu trừ nguyên nhân, trở về với đại tự tại.
Chủ giảng: Hòa Thượng Tịnh Không
Bản thân hoằng pháp hộ pháp, đều cho rằng mình cao cao ở trên, sai rồi. Cho rằng bản thân mình làm bao nhiêu việc tốt, vừa có ý niệm này liền bị biến chất, liền không phải là việc tốt nữa. Vĩnh viễn duy trì được như Bồ Tát, làm mà không làm, không làm mà làm, làm việc tốt bao nhiêu cũng giống như không làm vậy. Tâm là thanh tịnh, vậy là đúng rồi.
Đức Phật Thích Ca Mâu Ni làm gương cho chúng ta, làm được thật tốt! chúng ta nên học tập. Phật đối với bất cứ người nào, nghèo cùng hạ tiện ăn xin Phật đối với họ cũng tôn trọng. Vì sao vậy? Ăn xin vốn cũng là Phật. Vì sao họ biến thành ăn xin? Là họ mê thất tự tánh, họ tạo tác ác nghiệp, cảm thọ quả báo như vậy. Ý niệm chúng ta vừa chuyển, họ thật sự là Phật Bồ Tát, thị hiện hình dáng ăn xin như vậy để cho chúng ta xem. Cũng giống như biểu diễn trên sân khấu vậy. Thị hiện một người ăn xin cho chúng ta xem, làm cho chúng ta nhìn thấy nghiệp nhân quả báo. Vì sao bị bần cùng? Trong đời quá khứ không có bố thí, keo kiệt, không chịu bố thí, không bố thí tài vật, không có bố thí pháp thì không có trí tuệ, không có bố thí tài thì nghèo cùng hạ tiện, không bố thí vô úy thì thân thể họ không tốt. Thị hiện cho chúng ta thấy, hiện thân thuyết pháp, họ làm sao mà không phải là Phật Bồ Tát? Cho nên pháp thế gian này đều là giả! Chỉ xem quí vị dùng ý niệm gì để nhìn nó. Quí vị xem lúc vừa chuyển, dùng ý niệm của Phật để xem, không có gì không phải là Phật. Người ăn xin kia cũng là Phật, họ đến độ chúng sanh. Người biết nhìn đều hiểu rõ được. Người không biết nhìn họ là người rất đáng ghét, không nên để ý đến họ nữa. Người biết nhìn, đó là một vị Bồ Tát. Họ còn phải hỏi han họ, còn phải cúng dường họ. Cúng dường Phật mà! Cho nên tất cả pháp từ tâm tưởng sanh. Chúng ta nghĩ Phật, toàn là Phật. Nghĩ là chúng sanh thì toàn là chúng sanh. Nghĩ là yêu ma quỷ quái thì toàn là yêu ma quỷ quái. Trên thực tế cái gì cũng không có. Toàn là quí vị suy nghĩ lung tung mà nghĩ ra thôi. Nếu như quí vị không nghĩ, không nghĩ thì cái gì cũng không có, “giác hậu không không vô đại thiên” mà. Phật nói thật là hay, tất cả pháp duy tâm sở hiện, duy thức sở biến. Thức là vọng tưởng, phân biệt, chấp trước, nó ở đó mà khởi biến hóa. Quí vị nếu như nhìn rõ ràng rồi, nhìn thấu đáo rồi, tất cả đều là hư huyễn. Quí vị nghĩ đến Bồ Tát Di Lặc một khảy móng tay có 320 triệu ý niệm khởi, quí vị mới thực sự hiểu rõ Phật Thích Ca Mâu Ni trong Kinh Bát Nhã nói: “nhất thiết pháp vô sở hữu, tất cánh không, bất khả đắc”, đúng vậy. Trong không thể được quí vị nhất định phải nghĩ có được, vậy là hỏng, vậy là tạo nghiệp rồi. Không thể được thì buông bỏ là được rồi. Buông bỏ là đại tự tại.
Hiện nay thế giới này, vì sao biến thành như vậy? Chính là mỗi một người đều vô cùng chấp trước, đều cho rằng phải khống chế người khác, phải muốn được, đi kiếm nó. Sai rồi. Phật Bồ Tát không làm những việc ngốc nghếch này. Phật Bồ Tát tuyệt đối không có ý niệm khống chế, không có ý niệm chiếm hữu, cho nên họ đến đi tự do, được đại tự tại. Họ không có chướng ngại. Chướng ngại là phát sinh ra như vậy. Chúng ta hiểu được nguyên nhân này, thì phải tiêu trừ nguyên nhân, trở về với đại tự tại.
- Category
- Hòa Thượng Tịnh Không