MỘT CÂU PHẬT HIỆU, ANH LINH ĐƯỢC ĐỘ
Người dịch: Thích Nữ Hòa Ý
Người đọc: Tuệ Chi
-------------
Tin vui của tiểu thiên sứ truyền ra từ phòng sản, thế nhưng thế giới của cô bỗng chốc mất đi âm thanh, cô đứng trên hành lang, hai tay ốm lấy bụng, mỗi đầu ngón tay đều chạm đến đứa con thơ run rẩy khóc thương.
“Rất tiếc, đứa con trong bụng chị đã không còn nhịp tim nữa rồi”. Bác sĩ thương xót nói. Lệ dâng trào tí tách rơi ướt cả vạt áo, nhưng nghĩ đến vẫn còn cha chồng nằm viện, cô gạt lệ lấy lại tinh thần. Buổi tối nọ, đến lượt cô chăm sóc cha chồng, trong phòng bệnh chỉ có hai người họ, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo tịch mịch.
Nửa đêm, trong sự yên vắng, “kha kha kha...”, cách giường âm thanh kì lạ liên hồi, cô giật mình toàn thân như bị điện giật, lời của mẹ chồng xoẹt ngang qua đầu, cô lập tức niệm “Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật...”.
Nhưng nó có tác dụng gì, cô cũng không biết. Cả căn phòng bệnh càng lúc càng bình an, cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong tiếng niệm Phật. Bỗng nhiên, trong mộng cô đang ở đám mây ánh sáng rực rỡ bảy màu, một bàn tay nhẹ nhàng đánh thức cô.
Đồng thời, trong hư không có người nói: “Ta đón đứa con vô duyên với con đi rồi!”. Âm thanh dịu dàng gần gũi, tựa như gió xuân thổi qua biển hoa rộng lớn. Về đến nhà, cô nhìn thấy mẹ chồng cầm tượng Phật mây ngũ sắc, cô mới ngạc nhiên phát hiện, thì ra đó là tay của Phật A-di-đà.
“Nam-mô A-di-đà Phật! Cảm ơn Ngài luôn ở bên cạnh con, hoàn thành tâm nguyện của con!”
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Người đọc: Tuệ Chi
-------------
Tin vui của tiểu thiên sứ truyền ra từ phòng sản, thế nhưng thế giới của cô bỗng chốc mất đi âm thanh, cô đứng trên hành lang, hai tay ốm lấy bụng, mỗi đầu ngón tay đều chạm đến đứa con thơ run rẩy khóc thương.
“Rất tiếc, đứa con trong bụng chị đã không còn nhịp tim nữa rồi”. Bác sĩ thương xót nói. Lệ dâng trào tí tách rơi ướt cả vạt áo, nhưng nghĩ đến vẫn còn cha chồng nằm viện, cô gạt lệ lấy lại tinh thần. Buổi tối nọ, đến lượt cô chăm sóc cha chồng, trong phòng bệnh chỉ có hai người họ, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo tịch mịch.
Nửa đêm, trong sự yên vắng, “kha kha kha...”, cách giường âm thanh kì lạ liên hồi, cô giật mình toàn thân như bị điện giật, lời của mẹ chồng xoẹt ngang qua đầu, cô lập tức niệm “Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật, Nam-mô A-di-đà Phật...”.
Nhưng nó có tác dụng gì, cô cũng không biết. Cả căn phòng bệnh càng lúc càng bình an, cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong tiếng niệm Phật. Bỗng nhiên, trong mộng cô đang ở đám mây ánh sáng rực rỡ bảy màu, một bàn tay nhẹ nhàng đánh thức cô.
Đồng thời, trong hư không có người nói: “Ta đón đứa con vô duyên với con đi rồi!”. Âm thanh dịu dàng gần gũi, tựa như gió xuân thổi qua biển hoa rộng lớn. Về đến nhà, cô nhìn thấy mẹ chồng cầm tượng Phật mây ngũ sắc, cô mới ngạc nhiên phát hiện, thì ra đó là tay của Phật A-di-đà.
“Nam-mô A-di-đà Phật! Cảm ơn Ngài luôn ở bên cạnh con, hoàn thành tâm nguyện của con!”
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
- Category
- Dharma