Liễu Phàm Tứ Huấn ~ Phương Pháp Hành Thiện Tích đức Thay đổi Vận Mạng
Mời các bạn xem và download quyển "Liễu Phàm Tứ Huấn" tại Thư Viện Kinh Sách:
http://www.mediafire.com/view/?bmav88sa5mp93yc
(Liễu Phàm tứ huấn trích đoạn)
Phương pháp sửa lỗi
Số mệnh của một người, dù không được tốt, chỉ cần hành thiện vẫn có thể sửa đổi được. Nếu một người có được số mệnh tốt nhưng làm nhiều điều ác, sau cùng mệnh cũng trở nên xấu. Cho nên số mệnh không thể ràng buộc người, mà là do chính mình tạo nên. Người thường chúng ta không phải là Thánh-nhân, tránh sao không có lỗi. Đức Khổng-Tử nói: Khi có lỗi chớ nên sợ, quý ở chỗ là biết sửa.
Trong sách Tả-Truyện và Quốc-Ngữ ghi chép, những vị đại-phu thời Xuân-Thu thường xét người qua cử chỉ và hành động mà đoán được phúc họa. Đại để, việc hung cát của một người đều có triệu chứng, trước hết là nẩy mầm ở nơi tâm, sau mới thể hiện ở nơi thân. Người có lòng nhân hậu sẽ được phúc báo, kẻ hà khắc thì tránh không khỏi họa, mắt phàm của người thường nhìn không thấu, cho rằng họa phúc không thể đoán được.
Lòng chí thành thì hợp với Trời, xét việc thiện của một người mà biết được phúc sắp đến, xét việc ác của một người mà đoán được họa sắp kề. Nay muốn gặt phúc và rời họa, chưa nói đến việc thiện là phải nhắc đến việc sửa lỗi trước.
Sửa lỗi có nhiều phương pháp:
Thứ nhất là phải có lòng sỉ
Ta phải nghĩ rằng, Thánh hiền với ta đều do cha mẹ sinh, nhưng để lại tiếng thơm muôn đời, còn ta chỉ là kẻ vô danh như đống gạch vụn, hằng ngày chìm đắm trong vòng danh lợi, làm việc bất nghĩa, tưởng là người không biết mà chẳng lấy làm thẹn, dần dần đi vào con đường cầm thú mà không hay. Việc tệ nhất trên đời còn gì lớn hơn hai chữ sỉ nhục. Thầy Mạnh-Tử nói: "Chữ sỉ đối với người rất quan trọng, người có lòng sỉ có thể trở thành Thánh hiền, không có lòng sỉ dần dần sẽ trở nên cầm thú". Cho nên việc sửa lỗi là điều tối quan trọng.
Thứ hai là phải có lòng kính sợ
Ta nên biết rằng, trên có Trời đất, giữa có Quỷ Thần, hành động mờ ám của ta tuy ẩn vi kín đáo, nhưng đều có Trời đất Quỷ Thần soi xét, lỗi nhẹ thì giáng trăm điều tai họa, nặng thì tổn đi phúc hiện tại, ta há không sợ hay sao? Chẳng những thế, trong lúc nhàn cư ở chỗ người không thấy, nhưng mắt Trời lại soi như điện chớp, nhìn thấu cả tạng phủ của ta, trước sau cũng lộ ra và hiện nguyên hình, và sau cùng mọi người đều hay. Ta há không sợ hay sao?
Chẳng những thế, trong lúc còn hơi thở, một người dù tội lỗi tày trời vẫn có thể hối cải được. Ngày xưa có người làm ác suốt đời, đến lúc sắp chết biết được mình có tội mà hối hận, phát tâm một lòng thiện mà hối cải và sau cùng được thiện chung . Đó là một ý niệm hối cải dũng mãnh đủ rửa đi tội ác đã tích trữ hàng trăm năm, như một u-cốc ngàn năm, khi thắp lên ngọn đuốc thì ngàn năm u tối đều biến mất. Cho nên lỗi không luận là lớn nhỏ, mới hay cũ, biết sửa là quý.
Nhưng thế đời vô thường, thân người dễ chết, nếu hơi thở không còn, muốn sửa thì đã muộn. Tội ác ở nơi dương gian, dù con cháu hiền từ cũng không thể rửa cho sạch được. Trầm luân ở cõi u-minh, dù Phật, Bồ-Tát, Thánh Hiền cũng không thể tiếp dẫn và cứu vớt được. Như thế không lo sợ sao được?
Thứ ba là phải có lòng can đảm
Người có lỗi mà không sửa đều là do dự không quyết, nên đã sai rồi lại càng sai thêm. Trái lại có lỗi biết là không đúng, phải có lòng can đảm để sửa, không thể trì hoãn. Lỗi nhỏ như bị gai châm vào thịt, phải tìm cách lấy ra. Lỗi lớn như bị rắn độc cắn phải, nếu không nhanh tay buộc chặt lấy vết thương, nạo hết nọc độc ra thì sẽ nguy đến tính mạng. Do đó quẻ Ích trong kinh dịch tạo bởi hai quẻ Tốn (Phong) và Chấn (Lôi),
......................
http://www.mediafire.com/view/?bmav88sa5mp93yc
(Liễu Phàm tứ huấn trích đoạn)
Phương pháp sửa lỗi
Số mệnh của một người, dù không được tốt, chỉ cần hành thiện vẫn có thể sửa đổi được. Nếu một người có được số mệnh tốt nhưng làm nhiều điều ác, sau cùng mệnh cũng trở nên xấu. Cho nên số mệnh không thể ràng buộc người, mà là do chính mình tạo nên. Người thường chúng ta không phải là Thánh-nhân, tránh sao không có lỗi. Đức Khổng-Tử nói: Khi có lỗi chớ nên sợ, quý ở chỗ là biết sửa.
Trong sách Tả-Truyện và Quốc-Ngữ ghi chép, những vị đại-phu thời Xuân-Thu thường xét người qua cử chỉ và hành động mà đoán được phúc họa. Đại để, việc hung cát của một người đều có triệu chứng, trước hết là nẩy mầm ở nơi tâm, sau mới thể hiện ở nơi thân. Người có lòng nhân hậu sẽ được phúc báo, kẻ hà khắc thì tránh không khỏi họa, mắt phàm của người thường nhìn không thấu, cho rằng họa phúc không thể đoán được.
Lòng chí thành thì hợp với Trời, xét việc thiện của một người mà biết được phúc sắp đến, xét việc ác của một người mà đoán được họa sắp kề. Nay muốn gặt phúc và rời họa, chưa nói đến việc thiện là phải nhắc đến việc sửa lỗi trước.
Sửa lỗi có nhiều phương pháp:
Thứ nhất là phải có lòng sỉ
Ta phải nghĩ rằng, Thánh hiền với ta đều do cha mẹ sinh, nhưng để lại tiếng thơm muôn đời, còn ta chỉ là kẻ vô danh như đống gạch vụn, hằng ngày chìm đắm trong vòng danh lợi, làm việc bất nghĩa, tưởng là người không biết mà chẳng lấy làm thẹn, dần dần đi vào con đường cầm thú mà không hay. Việc tệ nhất trên đời còn gì lớn hơn hai chữ sỉ nhục. Thầy Mạnh-Tử nói: "Chữ sỉ đối với người rất quan trọng, người có lòng sỉ có thể trở thành Thánh hiền, không có lòng sỉ dần dần sẽ trở nên cầm thú". Cho nên việc sửa lỗi là điều tối quan trọng.
Thứ hai là phải có lòng kính sợ
Ta nên biết rằng, trên có Trời đất, giữa có Quỷ Thần, hành động mờ ám của ta tuy ẩn vi kín đáo, nhưng đều có Trời đất Quỷ Thần soi xét, lỗi nhẹ thì giáng trăm điều tai họa, nặng thì tổn đi phúc hiện tại, ta há không sợ hay sao? Chẳng những thế, trong lúc nhàn cư ở chỗ người không thấy, nhưng mắt Trời lại soi như điện chớp, nhìn thấu cả tạng phủ của ta, trước sau cũng lộ ra và hiện nguyên hình, và sau cùng mọi người đều hay. Ta há không sợ hay sao?
Chẳng những thế, trong lúc còn hơi thở, một người dù tội lỗi tày trời vẫn có thể hối cải được. Ngày xưa có người làm ác suốt đời, đến lúc sắp chết biết được mình có tội mà hối hận, phát tâm một lòng thiện mà hối cải và sau cùng được thiện chung . Đó là một ý niệm hối cải dũng mãnh đủ rửa đi tội ác đã tích trữ hàng trăm năm, như một u-cốc ngàn năm, khi thắp lên ngọn đuốc thì ngàn năm u tối đều biến mất. Cho nên lỗi không luận là lớn nhỏ, mới hay cũ, biết sửa là quý.
Nhưng thế đời vô thường, thân người dễ chết, nếu hơi thở không còn, muốn sửa thì đã muộn. Tội ác ở nơi dương gian, dù con cháu hiền từ cũng không thể rửa cho sạch được. Trầm luân ở cõi u-minh, dù Phật, Bồ-Tát, Thánh Hiền cũng không thể tiếp dẫn và cứu vớt được. Như thế không lo sợ sao được?
Thứ ba là phải có lòng can đảm
Người có lỗi mà không sửa đều là do dự không quyết, nên đã sai rồi lại càng sai thêm. Trái lại có lỗi biết là không đúng, phải có lòng can đảm để sửa, không thể trì hoãn. Lỗi nhỏ như bị gai châm vào thịt, phải tìm cách lấy ra. Lỗi lớn như bị rắn độc cắn phải, nếu không nhanh tay buộc chặt lấy vết thương, nạo hết nọc độc ra thì sẽ nguy đến tính mạng. Do đó quẻ Ích trong kinh dịch tạo bởi hai quẻ Tốn (Phong) và Chấn (Lôi),
......................
- Category
- Phim truyện Phật Giáo