Không đọc kinh, không nghe kinh, không niệm Phật. Tập khí phiền não của họ sẽ xuất hiện....
Trích đoạn : Tịnh Độ Đại Kinh, giải diễn nghĩa . Tập 189 - 288
Hòa thượng Tịnh Không chủ giảng
Chí nguyện vừa xảy ra vấn đề, con người lập tức đọa lạc. Vấn đề này rất nhiều. Ngày xưa không ít, bây giờ càng nhiều. Người bây giờ quả thật không vượt qua được thử thách, hơi có một chút không như ý là không làm nữa, bỏ đi ngay. Người tu đạo chơn chánh là ngày ngày đang khảo nghiệm, người thử thách mình, công việc thử thách mình, vật thử thách mình, xem ta có thông qua chăng?
Người, sự, vật bên ngoài đều đang mê hoặc ta, ta đối với sự mê hoặc bên ngoài thông đạt, thấu triệt, tăng trưởng trí tuệ. Dù sự cám dỗ lớn đến đâu ta cũng như như bất động, đây là tăng trưởng định công. Ngày ngày đang cám dỗ, hợp với ý mình, ta bị nó cám dỗ liền tăng trưởng tâm tham. Không hợp ý mình, nó cám dỗ bên ngoài, làm ta tăng trưởng tâm sân nhuế, sanh khởi tâm oán hận. Như vậy là không vượt qua được thử thách. Quý vị nói mình tu đạo, những ma chướng này đứng một bên cười nhạo, quí vị là giả không phải thật. Vượt qua được sự cám dỗ mới là thật. Cho nên người, sự, vật thử thách mình, đều phải dùng tâm chân thành cung kính cảm ân họ. Không có họ, công phu của mình làm sao thăng tiến được? Làm sao biết được công phu mình có đắc lực hay không? Công phu đắc lực không bị cám dỗ, không bị hoàn cảnh bên ngoài quấy nhiễu. Thanh tịnh bình đẳng giác của mình mới quan trọng, hành vi việc làm của mỗi người họ tự chịu trách nhiệm. Ta không thể thay thế họ, họ cũng không thay thế được ta. Nghiệp nhân quả báo không cách nào trốn thoát, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Nhân thiện nhất định có quả thiện, nhân ác chắn chắn có ác báo.
Thế giới Cực Lạc không có người ác, trong hoàn cảnh đó chúng ta có thể tưởng tượng được, ngoài nghe kinh nghe pháp ra, chỉ là niệm A Di Đà Phật. Tâm địa mỗi người đều thanh tịnh quang minh, pháp hỷ sung mãn, môi trường y báo này làm sao mà có thể không diệu được! Ngược lại, nhìn thế gian này của chúng ta, cho dù từ nhỏ đọc sách Thánh hiền có công phu sâu dày, môi trường sinh hoạt của chúng ta là một thùng ô nhiễm lớn. Thùng ô nhiễm gì? Thùng ô nhiễm ngũ nghịch thập ác, ở trong cái thùng ô nhiễm đó mãi, họ có thể không bị ảnh hưởng được sao ? Thùng ô nhiễm này là duyên. Chúng ta liền hiểu được, ở Thế giới Cực Lạc thứ mà quí vị bị nhiễm là kinh giáo Đại thừa, là tánh đức vô lượng, trong đó không có ác, chẳng những không sự việc có ác, điều này Phật đã nói qua, ngay cả danh từ ác cũng không có, quí vị cũng không nghe đến. Ở đây chúng ta nói sát đạo dâm vọng, Thế giới Cực Lạc không có ai nói về mấy chữ này. Nếu như có người nói, sẽ làm câu dẫn tập khí của quí vị ra ngoài, không có ai nói, quí vị không nghe thấy. Thứ quí vị nghe được toàn là tận thiện tận mỹ của việc thiện, môi trường như vậy. Cho nên tại thế giới của chúng ta người công phu có thâm sâu hơn, nếu như ba ngày, năm ngày không đọc kinh, không niệm Phật, tập khí phiền não của họ sẽ xuất hiện, quí vị nghĩ xem sức mạnh nhiễm ô trong môi trường này to lớn biết bao! Cho nên trong môi trường hiện nay, chúng ta phải học tập, Khổng lão phu tử nói là trung thứ, cũng tức là phải khai mở tâm lượng, thông cảm cho những chúng sanh đáng thương này, gốc rễ sâu dày biết bao. Nếu như không đọc kinh, không nghe kinh, không niệm Phật, thì không chống đỡ nổi với những ảnh hưởng tập khí bên ngoài, không thắng nổi, năng lực mê hoặc ở bên ngoài quá lớn, cho nên chúng ta luôn luôn nhìn thấy việc đọc sách là rất tốt, ngày xưa hành vi không như vậy, hiện nay vì sao lại trở nên hư hoại rồi? Quí vị quan sát tỉ mỉ thì sự trở nên xấu xa là điều đáng phải thế. Nếu như nó không trở nên hư hoại thì họ chính là Phật Bồ Tát tái lai rồi, họ sẽ không hư hỏng. Ngoài ra còn có một dạng, không phải là Phật Bồ Tát tái lai, ngày ngày niệm Phật, ngày ngày nghe kinh, ngày ngày đọc kinh, đây chính là mỗi ngày dùng những thứ này để tăng thêm sức miễn dịch cho họ, họ có thể chống đỡ được. Những vi rút kỳ quái bên ngoài họ có thể chống đỡ được. Kinh giáo vừa mất đi thì không được rồi, họ không còn năng lượng này nữa, ngay cả Nho gia ngày xưa cũng nói: ba ngày không đọc sách thánh hiền thì mặt mũi đáng ghét, hà huống là Phật Pháp Đại thừa! Cổ đức thường nói đạo là thứ không thể rời xa ngay trong mỗi sát na, thời thời khắc khắc không thể xa rời, đặc biệt là môi trường ngày nay, chúng ta không thể không biết. Bản thân chúng ta hiểu được, bản thân thật làm.
Hòa thượng Tịnh Không chủ giảng
Chí nguyện vừa xảy ra vấn đề, con người lập tức đọa lạc. Vấn đề này rất nhiều. Ngày xưa không ít, bây giờ càng nhiều. Người bây giờ quả thật không vượt qua được thử thách, hơi có một chút không như ý là không làm nữa, bỏ đi ngay. Người tu đạo chơn chánh là ngày ngày đang khảo nghiệm, người thử thách mình, công việc thử thách mình, vật thử thách mình, xem ta có thông qua chăng?
Người, sự, vật bên ngoài đều đang mê hoặc ta, ta đối với sự mê hoặc bên ngoài thông đạt, thấu triệt, tăng trưởng trí tuệ. Dù sự cám dỗ lớn đến đâu ta cũng như như bất động, đây là tăng trưởng định công. Ngày ngày đang cám dỗ, hợp với ý mình, ta bị nó cám dỗ liền tăng trưởng tâm tham. Không hợp ý mình, nó cám dỗ bên ngoài, làm ta tăng trưởng tâm sân nhuế, sanh khởi tâm oán hận. Như vậy là không vượt qua được thử thách. Quý vị nói mình tu đạo, những ma chướng này đứng một bên cười nhạo, quí vị là giả không phải thật. Vượt qua được sự cám dỗ mới là thật. Cho nên người, sự, vật thử thách mình, đều phải dùng tâm chân thành cung kính cảm ân họ. Không có họ, công phu của mình làm sao thăng tiến được? Làm sao biết được công phu mình có đắc lực hay không? Công phu đắc lực không bị cám dỗ, không bị hoàn cảnh bên ngoài quấy nhiễu. Thanh tịnh bình đẳng giác của mình mới quan trọng, hành vi việc làm của mỗi người họ tự chịu trách nhiệm. Ta không thể thay thế họ, họ cũng không thay thế được ta. Nghiệp nhân quả báo không cách nào trốn thoát, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Nhân thiện nhất định có quả thiện, nhân ác chắn chắn có ác báo.
Thế giới Cực Lạc không có người ác, trong hoàn cảnh đó chúng ta có thể tưởng tượng được, ngoài nghe kinh nghe pháp ra, chỉ là niệm A Di Đà Phật. Tâm địa mỗi người đều thanh tịnh quang minh, pháp hỷ sung mãn, môi trường y báo này làm sao mà có thể không diệu được! Ngược lại, nhìn thế gian này của chúng ta, cho dù từ nhỏ đọc sách Thánh hiền có công phu sâu dày, môi trường sinh hoạt của chúng ta là một thùng ô nhiễm lớn. Thùng ô nhiễm gì? Thùng ô nhiễm ngũ nghịch thập ác, ở trong cái thùng ô nhiễm đó mãi, họ có thể không bị ảnh hưởng được sao ? Thùng ô nhiễm này là duyên. Chúng ta liền hiểu được, ở Thế giới Cực Lạc thứ mà quí vị bị nhiễm là kinh giáo Đại thừa, là tánh đức vô lượng, trong đó không có ác, chẳng những không sự việc có ác, điều này Phật đã nói qua, ngay cả danh từ ác cũng không có, quí vị cũng không nghe đến. Ở đây chúng ta nói sát đạo dâm vọng, Thế giới Cực Lạc không có ai nói về mấy chữ này. Nếu như có người nói, sẽ làm câu dẫn tập khí của quí vị ra ngoài, không có ai nói, quí vị không nghe thấy. Thứ quí vị nghe được toàn là tận thiện tận mỹ của việc thiện, môi trường như vậy. Cho nên tại thế giới của chúng ta người công phu có thâm sâu hơn, nếu như ba ngày, năm ngày không đọc kinh, không niệm Phật, tập khí phiền não của họ sẽ xuất hiện, quí vị nghĩ xem sức mạnh nhiễm ô trong môi trường này to lớn biết bao! Cho nên trong môi trường hiện nay, chúng ta phải học tập, Khổng lão phu tử nói là trung thứ, cũng tức là phải khai mở tâm lượng, thông cảm cho những chúng sanh đáng thương này, gốc rễ sâu dày biết bao. Nếu như không đọc kinh, không nghe kinh, không niệm Phật, thì không chống đỡ nổi với những ảnh hưởng tập khí bên ngoài, không thắng nổi, năng lực mê hoặc ở bên ngoài quá lớn, cho nên chúng ta luôn luôn nhìn thấy việc đọc sách là rất tốt, ngày xưa hành vi không như vậy, hiện nay vì sao lại trở nên hư hoại rồi? Quí vị quan sát tỉ mỉ thì sự trở nên xấu xa là điều đáng phải thế. Nếu như nó không trở nên hư hoại thì họ chính là Phật Bồ Tát tái lai rồi, họ sẽ không hư hỏng. Ngoài ra còn có một dạng, không phải là Phật Bồ Tát tái lai, ngày ngày niệm Phật, ngày ngày nghe kinh, ngày ngày đọc kinh, đây chính là mỗi ngày dùng những thứ này để tăng thêm sức miễn dịch cho họ, họ có thể chống đỡ được. Những vi rút kỳ quái bên ngoài họ có thể chống đỡ được. Kinh giáo vừa mất đi thì không được rồi, họ không còn năng lượng này nữa, ngay cả Nho gia ngày xưa cũng nói: ba ngày không đọc sách thánh hiền thì mặt mũi đáng ghét, hà huống là Phật Pháp Đại thừa! Cổ đức thường nói đạo là thứ không thể rời xa ngay trong mỗi sát na, thời thời khắc khắc không thể xa rời, đặc biệt là môi trường ngày nay, chúng ta không thể không biết. Bản thân chúng ta hiểu được, bản thân thật làm.
- Category
- Hòa Thượng Tịnh Không