Chúng ta chấp chặt thân lục đạo này, cho nên không thể lìa xa .Họ ở trong ngôi mộ đó,làm Ma giữ xác.
Trích đoạn : Trích đoạn : Tịnh Độ Đại Kinh, giải diễn nghĩa
Tập 224
Chủ giảng: Tịnh Không Pháp Sư.
”. Chúng ta ở lục đạo thọ thân này, thân này không sạch sẽ. Cổ nhân hình dung thân này là bị thịt thúi, trong túi này đựng thứ rất dơ bẩn, đều là vật không sạch sẽ, hình dung rất hay. Phải hiểu thật rõ ràng đây là bị thịt thúi, như vậy sẽ không quý trọng nó, không quá dụng tâm để bảo dưỡng nó, như vậy mới được tự tại.
Nhất định phải thành tựu mình trước, mới có thể thành tựu gia thân quyến thuộc của mình, thành tựu người có duyên, thành tựu tất cả chúng sanh. Thành tựu thật sự đối với tất cả chúng sanh, chính là thị hiện làm gương, làm tấm gương tốt cho mọi người noi theo. Có duyên hay không có duyên đều nhìn thấy, họ bị cảm động, và cũng đã kết duyên với ta. Công đức chấp trì danh hiệu không thể tưởng tượng được, quý vị xem công đức này lớn biết bao. Tất cả chư Phật trong ba đời mười phương, cùng nhau diễn thuyết, nói vô lượng kiếp cũng không cùng tận.
Ngày nay chúng ta không thấy được công đức lớn lao của câu Phật hiệu này, nguyên nhân là gì? Vì không biết. Ngay trước mắt nhưng không biết nó là báu vật, không biết lợi ích của nó lớn đến nhường ấy, vì thế mà lơ là. Có thích chăng? Thích. Muốn vãng sanh chăng? Muốn, nhưng không đặt câu danh hiệu này lên hàng đầu. Muốn đến thế giới Cực Lạc, nhưng cũng không muốn rời xa thế gian này. Muốn niệm Phật, nhưng tạp niệm quá nhiều. Đây là hiện tượng rất phổ biến của người niệm Phật. Vì sao công phu niệm Phật không đắc lực? Nguyên nhân đều ở đây.
Chúng sanh trong lục đạo, sau khi chết gọi là thân trung ấm, linh hồn là trung ấm. Trung ấm có hình không có chất, nó không phải vật chất, nó có hình trạng, có hình trạng trong suốt. Không có thân thể vật chất, cho nên nó bay theo gió, tốc độ rất nhanh, Khổng tử gọi nó là du hồn. Nó không có chướng ngại của không gian, dù xa đến đâu nó cũng đến chỉ trong một niệm.
Thông thường chúng sanh sau khi chết, thân trung ấm này, thân trung ấm tự đi tìm cha mẹ, họ lại đi tìm một thân thể khác. Tìm thân thể không do ý mình, nếu theo ý mình nhất định tìm gia đình giàu có, nhất định tìm nơi tốt đẹp, không đến nhà nghèo khổ, cũng không đến đường ngạ quỷ hay đường súc sanh, sao họ có thể đến đó? Cho nên họ tự cầu cha mẹ, là nghiệp lực đang chi phối, không phải họ tự chọn. Họ đầu thai làm heo, cho nên họ nhìn thấy heo là vô cùng hoan hỷ, thấy heo mẹ là mỹ nhân, họ khởi tâm yêu thương. Họ đọa vào đó, vào trong bụng heo đầu thai, như vậy thì không còn cách nào khác, hối hận cũng không kịp. Họ phải lãnh chịu cả đời này. Cho nên nói: “đầu thai vào trong bụng mẹ nơi phân giải ô uế, kết thành thể tội nghiệp cấu nhiễm”. Đây là nói chúng sanh trong lục đạo, chúng ta nhất định phải hiểu, không biết chúng ta đã làm việc này bao nhiêu lần. Từ vô thỉ kiếp đến nay đều làm việc này, đời đời kiếp kiếp, chúng ta không thể không thừa nhận, đây là chân tướng sự thật. Trong đời này học Phật, đã rõ ràng minh bạch, không muốn tiếp tục, vậy chúng ta đi về đâu?
Chúng ta chấp chặt thân lục đạo này, cho nên không thể lìa xa. Ở trong luân hồi xả thân, trung ấm lập tức tìm thân khác. Trong kinh Phật nói, 49 ngày họ lại đi đầu thai, tuyệt đại đa số. Số ít là thời gian dài, thời gian dài thì sao? Đều là tình chấp, họ cho rằng thi thể đó là mình, nên không muốn xa lìa. Ngôi mộ chỗ thân xác, linh hồn của họ ở trong ngôi mộ đó, gọi là ma giữ xác, không chịu lìa xa, thật đáng thương. Sự chấp trước này, cứng như cái vỏ vậy, vãng sanh là phải lột bỏ nó. Vỏ của phàm phu là lìa xa luân hồi lục đạo, vĩnh viễn thoát ly.
Tập 224
Chủ giảng: Tịnh Không Pháp Sư.
”. Chúng ta ở lục đạo thọ thân này, thân này không sạch sẽ. Cổ nhân hình dung thân này là bị thịt thúi, trong túi này đựng thứ rất dơ bẩn, đều là vật không sạch sẽ, hình dung rất hay. Phải hiểu thật rõ ràng đây là bị thịt thúi, như vậy sẽ không quý trọng nó, không quá dụng tâm để bảo dưỡng nó, như vậy mới được tự tại.
Nhất định phải thành tựu mình trước, mới có thể thành tựu gia thân quyến thuộc của mình, thành tựu người có duyên, thành tựu tất cả chúng sanh. Thành tựu thật sự đối với tất cả chúng sanh, chính là thị hiện làm gương, làm tấm gương tốt cho mọi người noi theo. Có duyên hay không có duyên đều nhìn thấy, họ bị cảm động, và cũng đã kết duyên với ta. Công đức chấp trì danh hiệu không thể tưởng tượng được, quý vị xem công đức này lớn biết bao. Tất cả chư Phật trong ba đời mười phương, cùng nhau diễn thuyết, nói vô lượng kiếp cũng không cùng tận.
Ngày nay chúng ta không thấy được công đức lớn lao của câu Phật hiệu này, nguyên nhân là gì? Vì không biết. Ngay trước mắt nhưng không biết nó là báu vật, không biết lợi ích của nó lớn đến nhường ấy, vì thế mà lơ là. Có thích chăng? Thích. Muốn vãng sanh chăng? Muốn, nhưng không đặt câu danh hiệu này lên hàng đầu. Muốn đến thế giới Cực Lạc, nhưng cũng không muốn rời xa thế gian này. Muốn niệm Phật, nhưng tạp niệm quá nhiều. Đây là hiện tượng rất phổ biến của người niệm Phật. Vì sao công phu niệm Phật không đắc lực? Nguyên nhân đều ở đây.
Chúng sanh trong lục đạo, sau khi chết gọi là thân trung ấm, linh hồn là trung ấm. Trung ấm có hình không có chất, nó không phải vật chất, nó có hình trạng, có hình trạng trong suốt. Không có thân thể vật chất, cho nên nó bay theo gió, tốc độ rất nhanh, Khổng tử gọi nó là du hồn. Nó không có chướng ngại của không gian, dù xa đến đâu nó cũng đến chỉ trong một niệm.
Thông thường chúng sanh sau khi chết, thân trung ấm này, thân trung ấm tự đi tìm cha mẹ, họ lại đi tìm một thân thể khác. Tìm thân thể không do ý mình, nếu theo ý mình nhất định tìm gia đình giàu có, nhất định tìm nơi tốt đẹp, không đến nhà nghèo khổ, cũng không đến đường ngạ quỷ hay đường súc sanh, sao họ có thể đến đó? Cho nên họ tự cầu cha mẹ, là nghiệp lực đang chi phối, không phải họ tự chọn. Họ đầu thai làm heo, cho nên họ nhìn thấy heo là vô cùng hoan hỷ, thấy heo mẹ là mỹ nhân, họ khởi tâm yêu thương. Họ đọa vào đó, vào trong bụng heo đầu thai, như vậy thì không còn cách nào khác, hối hận cũng không kịp. Họ phải lãnh chịu cả đời này. Cho nên nói: “đầu thai vào trong bụng mẹ nơi phân giải ô uế, kết thành thể tội nghiệp cấu nhiễm”. Đây là nói chúng sanh trong lục đạo, chúng ta nhất định phải hiểu, không biết chúng ta đã làm việc này bao nhiêu lần. Từ vô thỉ kiếp đến nay đều làm việc này, đời đời kiếp kiếp, chúng ta không thể không thừa nhận, đây là chân tướng sự thật. Trong đời này học Phật, đã rõ ràng minh bạch, không muốn tiếp tục, vậy chúng ta đi về đâu?
Chúng ta chấp chặt thân lục đạo này, cho nên không thể lìa xa. Ở trong luân hồi xả thân, trung ấm lập tức tìm thân khác. Trong kinh Phật nói, 49 ngày họ lại đi đầu thai, tuyệt đại đa số. Số ít là thời gian dài, thời gian dài thì sao? Đều là tình chấp, họ cho rằng thi thể đó là mình, nên không muốn xa lìa. Ngôi mộ chỗ thân xác, linh hồn của họ ở trong ngôi mộ đó, gọi là ma giữ xác, không chịu lìa xa, thật đáng thương. Sự chấp trước này, cứng như cái vỏ vậy, vãng sanh là phải lột bỏ nó. Vỏ của phàm phu là lìa xa luân hồi lục đạo, vĩnh viễn thoát ly.
- Category
- Hòa Thượng Tịnh Không