Bồ Tát ở tại nơi nào, đều khiến cho hết thảy chúng sanh, sanh tâm hoan hỷ. 66

54 Views
Đại Nguyện Nguyện 18 trong 48 Đại Nguyện của Phật A Di Đà : Nếu con được thành Phật, mà chúng sanh trong mười phương dốc lòng tin tưởng, muốn sanh về cõi nước con chỉ trong mười niệm, nếu không được toại nguyện, thì con chẳng trụ ở Ngôi Chánh Giác, trừ kẻ phạm năm tội nghịch và gièm chê Chánh Pháp. Nam Mô Pháp Giới Tạng Thân A Di Đà Phật Lời Khuyên Tịnh Độ (Ấn Quang Đại Sư) “ Ấn Quang từ Tây qua Ðông, từ Bắc xuống Nam, qua lại hơn vạn dặm, gặp gỡ nhiều người. Trong số đó, lắm kẻ bình nhật tự vỗ ngực là bậc thông Tông, thông Giáo, coi Tịnh Ðộ như uế vật, chỉ sợ nó làm bẩn lây đến mình. Lúc lâm chung, đa số chân loạn tay cuống, kêu cha gào mẹ. Trong số ấy, có những người trì giới niệm Phật già giặn, chắc thật, dù Tín Nguyện chưa đến mức cùng cực, tướng lành chẳng hiện, nhưng đều an nhiên mạng chung. Vì sao như vậy? Là vì tâm thuỷ trong lặng, do phân biệt nên xao động, đục ngầu, sóng thức trào dâng. Do Phật hiệu nên tâm thuỷ ngưng lặng. Bởi thế, kẻ thượng trí chẳng bằng kẻ hạ ngu, biến quá khéo thành vụng về lớn vậy!”
Published
Hãy học theo Hải Hiền lão Hòa thượng, lão Hòa thượng thật sự làm được rồi: “Bồ Tát ở tại nơi nào, đều khiến cho hết thảy chúng sanh, sanh tâm hoan hỷ”. Cả đời lão Hòa thượng không có chuyện người này là người tốt, hay người kia là người ác, không có chuyện đó. Ngài đối với mọi người đều là bình đẳng, đối đãi. Không có bất kỳ người nào không hoan hỷ, không có người nào oán hận Ngài. Cả đời chưa từng oán giận qua người nào, về mặt này chúng ta phải học tập theo lão Hòa thượng. Có một câu chuyện nho nhỏ kể về việc này, đó là Ngài đến thăm ruộng ngô, vừa hay gặp phải một chàng thanh niên đang ăn trộm ngô của Ngài. Người này vừa nhìn thấy Ngài, tay chân lóng ngóng, sợ sệt. Lão Hòa thượng bèn nói với anh ta, an ủi cậu ấy: “Đừng sợ, anh cứ việc bẻ, lựa trái nào to mà bẻ”, thế là Ngài liền quay người bỏ đi. Quả thật, trong tâm Ngài không có người nào là người xấu, người người đều là người tốt, chuyện nào cũng là chuyện tốt. Lão Hòa thượng cả một đời trồng trọt, Ngài khai khẩn được 14 mảnh đất hoang, tổng cộng khoảng hơn 100 mẫu. Ngài trồng lương thực, trồng rau, trồng cây ăn trái. Thảy đều dùng để bố thí cho mọi người; Ngài không có mang đi bán lấy tiền, đều dùng để cứu tế người nghèo khổ. Cho nên, người khác đến trộm ngô của Ngài, Ngài hoàn toàn là bố thí: “Anh muốn bao nhiêu cứ việc lấy bấy nhiêu”.
Bố thí ân đức một cách hoan hỷ, không kết oán thù; chỗ nào cũng đều là suy nghĩ thay cho người khác, chứ không hề suy nghĩ cho mình. Ngài luôn khiến mọi người vui vẻ, bố thí niềm vui cho mọi người, bản thân mình cũng vui, pháp hỷ sung mãn. Tha thứ cho kẻ khác là tiêu nghiệp chướng của chính mình. Không chịu dễ dãi với người khác, sau này bản thân mình cũng sẽ gặp phải bất lợi. Chướng ngại người khác chính là chướng ngại mình, cái lý này không thể không biết!
Chúng ta trong đời này, gặp phải thiện duyên ít, nghịch duyên nhiều, làm sao để xử lý? Nhất định phải thường tự phản tỉnh. “Hành hữu bất đắc, phản cầu chư kỷ”, phải bình lặng mà quan sát. Vấn đề luôn nằm ở bản thân mình, không phải người khác có vấn đề, luôn là bản thân mình có sai sót, mới khiến người khác đố kỵ chướng ngại, hủy báng phá hoại. Nhất định phải biết người khác không có lỗi, lỗi luôn tại mình. Không những đối với những oan gia trái chủ, không có lòng oán hận. Hơn nữa còn phải sanh lòng cảm ơn họ, vì sao? Vì họ thành tựu cho Nhẫn nhục Ba la mật của chúng ta. Thành tựu cho cơ duyên giúp chúng ta nghiêm túc phản tỉnh sửa sai, để đạo nghiệp đức hạnh của chính chúng ta có thể nâng lên. Nếu bạn suy nghĩ từ phương diện này, không những họ không có hại với chúng ta mà còn có ích cho ta nữa.
Category
Video Pháp thoại