PHẢI BIẾT TIẾC PHƯỚC - HƯỞNG PHƯỚC PHẢI LO TU PHƯỚC - NẾU KHÔNG, PHƯỚC CẠN THỜI THỌ KHỔ !

25 Views
Đại Nguyện Nguyện 18 trong 48 Đại Nguyện của Phật A Di Đà : Nếu con được thành Phật, mà chúng sanh trong mười phương dốc lòng tin tưởng, muốn sanh về cõi nước con chỉ trong mười niệm, nếu không được toại nguyện, thì con chẳng trụ ở Ngôi Chánh Giác, trừ kẻ phạm năm tội nghịch và gièm chê Chánh Pháp. Nam Mô Pháp Giới Tạng Thân A Di Đà Phật Lời Khuyên Tịnh Độ (Ấn Quang Đại Sư) “ Ấn Quang từ Tây qua Ðông, từ Bắc xuống Nam, qua lại hơn vạn dặm, gặp gỡ nhiều người. Trong số đó, lắm kẻ bình nhật tự vỗ ngực là bậc thông Tông, thông Giáo, coi Tịnh Ðộ như uế vật, chỉ sợ nó làm bẩn lây đến mình. Lúc lâm chung, đa số chân loạn tay cuống, kêu cha gào mẹ. Trong số ấy, có những người trì giới niệm Phật già giặn, chắc thật, dù Tín Nguyện chưa đến mức cùng cực, tướng lành chẳng hiện, nhưng đều an nhiên mạng chung. Vì sao như vậy? Là vì tâm thuỷ trong lặng, do phân biệt nên xao động, đục ngầu, sóng thức trào dâng. Do Phật hiệu nên tâm thuỷ ngưng lặng. Bởi thế, kẻ thượng trí chẳng bằng kẻ hạ ngu, biến quá khéo thành vụng về lớn vậy!”
Published
Đại sư Ấn Quang suốt đời dạy người tiếc phước (tiếc: mến tiếc). Bất cứ gặp ai, luôn luôn răn bảo:

- Khi ăn cơm, ăn cho thật sạch, một hạt cũng không chừa, đều không phung phí, đây là tiếc phước.

Khi mình ăn cơm, phải nghĩ đến người khác, thế gian còn có rất nhiều người bị nạn không có cơm ăn !

- Quần áo phải mặc cho sạch sạch sẽ sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, đây là tiếc phước. Quần áo mặc rách rồi không sao, có thể sửa, có thể vá, cần thiết giặt cho sạch, cần thiết có thể che thân, đủ ấm là được. Thế gian khổ nạn, chúng sanh, kẻ không có quần áo mặc vẫn còn rất nhiều ! Niệm niệm nghĩ đến chúng sanh, và toàn tâm, tận lực giúp đỡ tất cả chúng sanh, luôn luôn lập tâm, định bụng như vậy là lòng thiện.

Trong đời sống hằng ngày, cần thiết để ý. Người tu hành thật sự, một tờ giấy cũng không phí. Tuy khoa học kỹ thuật ngày nay phát triển, vật dụng trong sinh hoạt hằng ngày được làm ra rất dễ dàng.

Nhưng cũng cần phải e ngại, dè dặt, không thể phung phí. Những gì có thể tiết kiệm, dùng hết khả năng mà tiết kiệm. Như thế, bạn có thêm phước, do đó thọ hưởng không hết.Phung phí tuỳ ý, phước báo của bạn hưởng tận nhanh chóng. Hưởng tận rồi, dù còn thọ mạng,bạn cũng phải chết. Tại sao như vậy ? Phước không còn, lộc tận, người vong.

Bạn có thọ mạng 100 tuổi, nhưng 60 tuổi đã hưởng hết phước báo, thì 60 tuổi bạn phải chết. Nếu như thọ mạng của bạn là 60 tuổi, bạn suốt đời thương tiếc phước báo. Khi đến 60 tuổi, phước của bạn vẫn chưa hưởng hết, thọ mạng thì kéo dài, cho đến khi phước báo đời này hưởng hết.Thật thà mà nói, người đời nay hưởng thụ đều do phước báo còn lại của những đời trước. Trong đời này, họ chỉ hưởng phước, mà không tu phước.

Đạo lý này, người đời nay không có ai tìm tòi, đến nỗi bạn có nói, người ta cũng không tin.

Chúng ta là người học Phật, thường hay tiếp xúc với Kinh giáo. Đối với lý luận này, cơ hội nghe được sự thật chân tướng nhiều hơn. Nhưng tại sao vẫn không thể quay đầu trở lại ? Do bởi ảnh hưởng của toàn xã hội. Đại đa số mọi người không tin, cho là lời của Phật và Bồ Tát chưa hẳn là thật. Cho nên, chúng ta thấy được rất nhiều người học Phật với tấm lòng hoài nghi, tuy nghe rõ ràng, nghe Minh bạch, nhưng cảnh giới hiện tiền vẫn chạy theo cảnh giới trước mắt, không trở đầu lại được.Do họ không trở đầu lại được, cho nên sau khi chết rồi còn có nạn. Nạn này là đọa lạc tam ác đạo: Địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Đường ác đạo, vô thì dễ, ra thì rất khó. Tuyệt đồi không phải chết là hết, chết là cái gì cũng không còn. Nếu thật sự chết rồi là hết, chúng ta đâu cần học Phật làm gì. Nhưng chân tướng sự thật là chết rồi thì rắc rối vô cùng, lời này là thật. Lời nói này của tôi, trên giảng đài nói hết mấy chục năm.

Chết rồi thì không còn phương pháp cứu vãn được nữa. Cần thiết trước khi hơi thở chưa dứt, quay đầu trở lại vẫn còn kịp.

Trước khi Phật nhập niết bàn, vẫn dạy hàng đệ tử:đây là tôn giả A Nan đưa ra vấn đề thỉnh giáo ngài: Đức Phật tại thế chúng con lấy ngài làm thầy, theo ngài học tập. Vậy sau khi ngài niết bàn, chúng con theo ai học tập? Di ngôn sau cùng của Phật chính là trả lời câu hỏi này, ngài nói: Lấy giới làm thầy, lấy khổ làm thầy. Ngài nói hai câu này rồi vào niết bàn.

      Con người có thể trì giới, có thể chịu khổ, thì không khác gì khi Phật còn tại thế. Ngài suốt đời thị hiện, làm gương cho chúng ta chính là trì giới, chịu khổ. Không thể trì giới, không chịu khổ được, đây không phải là đệ tử Phật. Bất luận là tại gia hay xuất gia, đều có thể làm đệ tử của Đức Như Lai, chỉ cần chúng ta tuân thủ hai câu nói này.

Ngày nay Phật pháp suy yếu, suy đồi đến cực điểm, vì sao vậy ? Vì mọi người vứt bỏ giáo huấn của Đức Thế Tôn, không thể trì giới, không chịu khổ được, đến những giới điều làm người cơ bản đều không tuân thủ.

Kết quả thì sao ? Kết quả rất bi thảm. Sau khi chết cũng gọi là vãng sanh, trên thực tế cũng vãng sanh thật, nhưng không biết vãng sanh vào đường nào. Không phải Phật đạo, không phải Bồ Tát đạo. Trong lục đạo, tuyệt đại đa số là đường súc sanh, đường ngạ quỹ, đường địa ngục, đều đi vào đó. Chúng ta cần nghiên cứu những nguyên nhân này, vì sao lại biến thành như vậy? Có quan hệ rất lớn đến nếp sống xã hội, nếp sống xã hội ngày càng đi xuống.

Tài phú là phước báo, tiền tài chi ra vận dụng như thế nào là trí tuệ. Quý vị có trí tuệ, quý vị đang tu phước, không có trí tuệ là đang tạo nghiệp. Nếu làm những việc như ăn uống bài bạc, đó là tạo nghiệp, quả báo trong tam đồ, trí tuệ thật đáng quý !

Phước báo của ba đường ác. Ba đường ác mà cũng có phước báo ư ? Có.

      Quý vị thấy, súc sanh đạo_quanh khu vực tôi ở, người ta nuôi thú cưng rất nhiều, súc sanh đạo quả thật rất có phước báo! Phước báo của ngạ quỷ và địa ngục là gì ? Họ chịu tội nhẹ một chút, tất cả đều có. Nếu tương ưng với đạo đức luân lý, phước báo của họ là ba đường lành, hưởng phước báo nhân thiên. Nghiệp nhân quả báo không sai chút nào, không thể không biết điều này. Nhưng người không biết rất nhiều, người biết lại rất ít.
Category
Hòa Thượng Tịnh Không