Không có tịnh nghiệp tam phước thì tất cả công sức của quí vị đều bỏ hết. Bất luận tu gì đều là giả.
Trích đoạn : Tịnh Độ Đại Kinh, giải diễn nghĩa . Tập 330
Chủ giảng: Hòa Thượng Tịnh Không
Vấn đề nghiêm trọng đấy.
Không có tịnh nghiệp tam phước, quí vị tu, tu đến cuối cùng, giống như pháp sư Tư Vân Quán Đảnh đã nói: “Người niệm Phật có 100 loại quả báo, thứ nhất là A Tỳ địa ngục”. Quí vị tu giả, không chân thật. Chân thật là tu từ nền tảng. Quí vị bỏ nền tảng đi, hoa trong bình đẹp đó là nhờ nghệ thuật cắm hoa, không có gốc rễ, sẽ không có kết quả. Quí vị nghĩ xem điều này quan trọng biết bao!
Tuổi tôi đã cao, nói với quý vị, sống ở đời không lâu nữa, tôi sớm đã muốn đi rồi. Quý vị không trân quý lời nói, sau này không còn ai nói cho quý vị nữa. Thật sự làm vẫn còn kịp, thời gian 10 năm có thể đem thế giới Cực Lạc kiến lập ở nơi này.
Bản thân quí vị không thông suốt, thì pháp quí vị giảng không thông suốt. Mình muốn thông suốt, phải thật sự thực hành. Dù học có nhiều đi nữa cũng không dùng được. Học nhiều là kiến thức phong phú, quí vị có thể nói, nói thao thaoo bất tuyệt. Nhưng quí vị không đủ để làm người ta cảm động. Bây giờ để người cảm động rất khó, vì sao? Vì nghiệp chướng chúng sanh quá nặng, cái thấy biết của họ quá phức tạp. Nguyên nhân là họ tiếp xúc các tin tức bên ngoài_ tivi, Internet. Chỉ cần quí vị bước chân ra khỏi cửa đạo tràng, quí vị thấy đường lớn ngõ nhỏ, những thứ quí vị thấy được, nghe được, tiếp xúc được toàn là ô nhiễm. Làm sao tâm quí vị có thể thanh tịnh được? Không có tâm thanh tịnh, chác chắn quí vị không hiểu Phật pháp. Phật Pháp là pháp thanh tịnh, chỉ có tâm thanh tịnh mới thể hội được pháp thanh tịnh, Phật pháp thật là khó!
Mở một tọa đàm ngắn hạn, kinh nghiệm này hồi trẻ tôi ở Đài Trung, thầy Lý cũng thấy hiện tượng này. Sinh viên đại học chuyên khoa Đài Loan, có hứng thú với Phật pháp, sinh viên trong trường có tổ chức xã đoàn Phật học. Cho nên thầy Lý lợi dụng kỳ nghĩ đông, thời gian này mở tọa đàm Phật học. Để cho sinh viên đại học và chuyên khoa, tọa đàm Phật học của đại học và chuyên khoa. Thời gian nghĩ hè dài hơn một chút, lần nghĩ dài nhất ông tổ chức bốn tuần lễ, thông thường là hai đền ba tuần lễ, tổ chức rất nhiều lần. Tôi tham gia qua mười một lần, từ lần thứ nhất đến lần thứ mười một, lần thứ mười hai về sau tôi không tham gia, tôi đi nước ngoài rồi. Các đồng học rất giỏi, hai- ba tuần lễ tiếp xúc với Phật pháp, nhìn rất ra dáng. Một hôm thầy Lý nói với tôi: Ở đây kết thúc khóa học, đến viện điện ảnh xem hai tiếng đồng hồ là hết, lại trở lại như xưa. Thật không dễ! Xã hội là cái thùng nhiễm lớn, được mấy người không bị ảnh hưởng? Cho nên biết rằng bây giờ học Phật là khó khăn biết bao. Người học Phật thì nhiều, người thành tựu như lông Phượng sừng Lân. Tôi tự mình lãnh hội, quí vị thật sự học Phật, có thể nếm được pháp vị trong ấy. Nếm được pháp vị đối với bản thân trợ giúp rất lớn Giống như người xưa đã nói: “Thế vị sao đậm bằng pháp vị”. Thông thường là thời gian quá ngắn, không nếm được pháp vị. Cho nên rất dễ rớt vào trong thế vị. Không nếm được pháp vị. Người nếm được pháp vị là phải thật sự thực hành. Thật sự nếm được rồi ngày ngày phải chịu được khảo nghiệm, vì sao? Bởi tất cả người, việc, vật trong xã hội đối với chúng ta đều là khảo nghiệm. Thuận cảnh, duyên lành có khởi tham ái không? Nghịch cảnh, duyên xấu có sanh sân si không? Thuận cảnh, duyên lành không sanh tham luyến. Nghịch cảnh, duyên xấu không khởi oán hận mãi mãi giữ được tâm của mình, thanh tịnh bình đẵng giác, thì tâm quí vị phát sanh trí huệ chứ không sanh phiền não. Như vậy có lợi ích. Nếu như tâm này thường sanh phiền não, tức là vui giận buồn thích, mỗi ngày vẫn còn chơi những trò chơi này, thì chẳng còn cách nào. Nghe Phật pháp, giống như lời người xưa đã nói , là trồng thiện căn trong thức A Lại Da. Đời này không khởi tác dụng. Tu Tịnh Độ cũng là trồng thiện căn ở Tịnh Độ, đời này không được vãng sanh. duyên chưa chín muồi, không đủ điều kiện để vãng sanh Tây Phương. Trong điều kiện này mọi người nhất định phải ghi nhớ, đầu tiên là tịnh nghiệp tam phước. Đó là nguyên tắc chỉ đạo tối cao. Nếu như quí vị làm trái, thì tất cả công sức của quí vị đều bỏ hết. Bất luận tu gì đều là giả, đều không phải thật. Bất luận tu pháp môn nào, quí vị học 6 pháp hòa kính, 6 Ba la mật, 10 nguyện , hay phát 48 nguyện của Phật A Di Đà . Tất cả đều là trống rỗng, tất cả quí vị không làm được. VÌ sao? Bởi không có gốc rễ. Thế nên quí vị cần biết rằng gốc rễ này quan trọng biết bao. Nếu quí vị thật sự muốn thành tựu, thì phải hết sức chăm chỉ học Đệ Tử Quy, Cảm ứng Thiên, Thập Thiện Nghiệp. Quí vị không học điều này, thì tất cả công sức của quí vị đều bỏ hết. Đến khi mạng chung vãng sanh, đó là gì? Là nói nghe hay vậy thôi, chứ không thể. Thật sự bảo đảm được vãng sanh chăng? Người thật sự vãng sanh tuyệt đối không phải nói là thân thể mềm mại, đỉnh đầu tỏa nhiệt, không phải vậy. Thân thể mềm mại, đỉnh đầu tỏa nhiệt, bảo đảm không đọa ba đường ác, đây là sự thật. Kiếp sau họ sanh đến nhân gian cũng là người giàu có, cũng là người rất có phước báo.
Chủ giảng: Hòa Thượng Tịnh Không
Vấn đề nghiêm trọng đấy.
Không có tịnh nghiệp tam phước, quí vị tu, tu đến cuối cùng, giống như pháp sư Tư Vân Quán Đảnh đã nói: “Người niệm Phật có 100 loại quả báo, thứ nhất là A Tỳ địa ngục”. Quí vị tu giả, không chân thật. Chân thật là tu từ nền tảng. Quí vị bỏ nền tảng đi, hoa trong bình đẹp đó là nhờ nghệ thuật cắm hoa, không có gốc rễ, sẽ không có kết quả. Quí vị nghĩ xem điều này quan trọng biết bao!
Tuổi tôi đã cao, nói với quý vị, sống ở đời không lâu nữa, tôi sớm đã muốn đi rồi. Quý vị không trân quý lời nói, sau này không còn ai nói cho quý vị nữa. Thật sự làm vẫn còn kịp, thời gian 10 năm có thể đem thế giới Cực Lạc kiến lập ở nơi này.
Bản thân quí vị không thông suốt, thì pháp quí vị giảng không thông suốt. Mình muốn thông suốt, phải thật sự thực hành. Dù học có nhiều đi nữa cũng không dùng được. Học nhiều là kiến thức phong phú, quí vị có thể nói, nói thao thaoo bất tuyệt. Nhưng quí vị không đủ để làm người ta cảm động. Bây giờ để người cảm động rất khó, vì sao? Vì nghiệp chướng chúng sanh quá nặng, cái thấy biết của họ quá phức tạp. Nguyên nhân là họ tiếp xúc các tin tức bên ngoài_ tivi, Internet. Chỉ cần quí vị bước chân ra khỏi cửa đạo tràng, quí vị thấy đường lớn ngõ nhỏ, những thứ quí vị thấy được, nghe được, tiếp xúc được toàn là ô nhiễm. Làm sao tâm quí vị có thể thanh tịnh được? Không có tâm thanh tịnh, chác chắn quí vị không hiểu Phật pháp. Phật Pháp là pháp thanh tịnh, chỉ có tâm thanh tịnh mới thể hội được pháp thanh tịnh, Phật pháp thật là khó!
Mở một tọa đàm ngắn hạn, kinh nghiệm này hồi trẻ tôi ở Đài Trung, thầy Lý cũng thấy hiện tượng này. Sinh viên đại học chuyên khoa Đài Loan, có hứng thú với Phật pháp, sinh viên trong trường có tổ chức xã đoàn Phật học. Cho nên thầy Lý lợi dụng kỳ nghĩ đông, thời gian này mở tọa đàm Phật học. Để cho sinh viên đại học và chuyên khoa, tọa đàm Phật học của đại học và chuyên khoa. Thời gian nghĩ hè dài hơn một chút, lần nghĩ dài nhất ông tổ chức bốn tuần lễ, thông thường là hai đền ba tuần lễ, tổ chức rất nhiều lần. Tôi tham gia qua mười một lần, từ lần thứ nhất đến lần thứ mười một, lần thứ mười hai về sau tôi không tham gia, tôi đi nước ngoài rồi. Các đồng học rất giỏi, hai- ba tuần lễ tiếp xúc với Phật pháp, nhìn rất ra dáng. Một hôm thầy Lý nói với tôi: Ở đây kết thúc khóa học, đến viện điện ảnh xem hai tiếng đồng hồ là hết, lại trở lại như xưa. Thật không dễ! Xã hội là cái thùng nhiễm lớn, được mấy người không bị ảnh hưởng? Cho nên biết rằng bây giờ học Phật là khó khăn biết bao. Người học Phật thì nhiều, người thành tựu như lông Phượng sừng Lân. Tôi tự mình lãnh hội, quí vị thật sự học Phật, có thể nếm được pháp vị trong ấy. Nếm được pháp vị đối với bản thân trợ giúp rất lớn Giống như người xưa đã nói: “Thế vị sao đậm bằng pháp vị”. Thông thường là thời gian quá ngắn, không nếm được pháp vị. Cho nên rất dễ rớt vào trong thế vị. Không nếm được pháp vị. Người nếm được pháp vị là phải thật sự thực hành. Thật sự nếm được rồi ngày ngày phải chịu được khảo nghiệm, vì sao? Bởi tất cả người, việc, vật trong xã hội đối với chúng ta đều là khảo nghiệm. Thuận cảnh, duyên lành có khởi tham ái không? Nghịch cảnh, duyên xấu có sanh sân si không? Thuận cảnh, duyên lành không sanh tham luyến. Nghịch cảnh, duyên xấu không khởi oán hận mãi mãi giữ được tâm của mình, thanh tịnh bình đẵng giác, thì tâm quí vị phát sanh trí huệ chứ không sanh phiền não. Như vậy có lợi ích. Nếu như tâm này thường sanh phiền não, tức là vui giận buồn thích, mỗi ngày vẫn còn chơi những trò chơi này, thì chẳng còn cách nào. Nghe Phật pháp, giống như lời người xưa đã nói , là trồng thiện căn trong thức A Lại Da. Đời này không khởi tác dụng. Tu Tịnh Độ cũng là trồng thiện căn ở Tịnh Độ, đời này không được vãng sanh. duyên chưa chín muồi, không đủ điều kiện để vãng sanh Tây Phương. Trong điều kiện này mọi người nhất định phải ghi nhớ, đầu tiên là tịnh nghiệp tam phước. Đó là nguyên tắc chỉ đạo tối cao. Nếu như quí vị làm trái, thì tất cả công sức của quí vị đều bỏ hết. Bất luận tu gì đều là giả, đều không phải thật. Bất luận tu pháp môn nào, quí vị học 6 pháp hòa kính, 6 Ba la mật, 10 nguyện , hay phát 48 nguyện của Phật A Di Đà . Tất cả đều là trống rỗng, tất cả quí vị không làm được. VÌ sao? Bởi không có gốc rễ. Thế nên quí vị cần biết rằng gốc rễ này quan trọng biết bao. Nếu quí vị thật sự muốn thành tựu, thì phải hết sức chăm chỉ học Đệ Tử Quy, Cảm ứng Thiên, Thập Thiện Nghiệp. Quí vị không học điều này, thì tất cả công sức của quí vị đều bỏ hết. Đến khi mạng chung vãng sanh, đó là gì? Là nói nghe hay vậy thôi, chứ không thể. Thật sự bảo đảm được vãng sanh chăng? Người thật sự vãng sanh tuyệt đối không phải nói là thân thể mềm mại, đỉnh đầu tỏa nhiệt, không phải vậy. Thân thể mềm mại, đỉnh đầu tỏa nhiệt, bảo đảm không đọa ba đường ác, đây là sự thật. Kiếp sau họ sanh đến nhân gian cũng là người giàu có, cũng là người rất có phước báo.
- Category
- Hòa Thượng Tịnh Không